“Thánh Tôn.”
“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm của Ô Thường.
Hắc Thạch đẩy cửa đi vào, tới giường trước, hai tay dâng thư.
“Thánh Tôn, bên Mao Lư Sơn Trang có động tác.”
Ô Thường nhắm mắt chờ hắn nói tiếp, kết quả nửa ngày không có phản ứng, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy dâng thư, không khỏi đánh giá hắn vài lần.
Phần lớn thời gian Hắc Thạch đều là trực tiếp bẩm báo tình huống, bộ dạng như thế này là cực kỳ hiếm thấy.
Ô Thường đưa tay tiếp thư, nhìn nội dung, đại khái hiểu Hắc Thạch khó xử, dính đến Hắc Thạch, Hắc Thạch không tiện chải chuốt ra ý kiến bẩm báo, sợ có hiềm nghi giúp mình nói chuyện.
“Đồ vật kia?” Ô Thường hơi không rõ hỏi.
“Đồ vật gì? Vô Lượng Quả sao?”
Hắc Thạch: “Trong mật thư truyền cho Yến Trục Thiên, Văn Hoa và Triệu Hùng Ca, đều không có nói rõ là đồ vật gì, chỉ nói là "đồ vật kia", bất quá đoán chừng khả năng chính là Vô Lượng Quả, bằng không còn có thể có đồ vật gì có thể xúi giục chúng ta?”
Ô Thường: “Ba người? Còn có ba trái Vô Lượng Quả? Hoang đường! Chúng ta đếm ra đại khái đã có chín cái, ta không tin còn có thể dư ba trái Vô Lượng Quả đến nay không dùng.”
Hắc Thạch: “Từ nội dung trong thư, dường như chỉ là quan sát ba người chúng ta, tìm kiếm chỗ đột phá, hẳn là quan sát cái nào có khả năng bị xúi giục, không hẳn là chỉ ba trái Vô Lượng Quả. Căn cứ các loại dấu hiệu đến xem, thời gian Gia Cát Trì sử dụng Vô Lượng Quả thời gian tương đối dài, rất có khả năng là ba mươi năm trước sau khi bị trộm không lâu liền để hắn dùng, Văn Hoa cũng ẩn lui nhiều năm, Giản Sơn Nguyệt cũng ẩn lui nhiều năm, mà Côn Lâm Thụ và Ngao Phong đột phá đến Nguyên Anh cảnh thời gian hiển nhiên là không dài.”
“Từ thời gian Cát Trì đến Côn Lâm Thụ sử dụng Vô Lượng Quả đến xem, trên tay đối phương có lẽ thật còn Vô Lượng Quả, có lẽ là lưu cho tình huống khi cần.”
Ô Thường lặng im một hồi lâu, chợt hỏi.
“Nếu như đối phương thật cầm ra Vô Lượng Quả đến xúi giục ngươi, ngươi sẽ bị xúi giục sao?”
Hắc Thạch căng thẳng, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trầm mặc một chút mới nói: “Thuộc hạ đích xác có chút động lòng, nhưng không dám phản bội Thánh Tôn.”
Ô Thường: “Vốn đã đáp ứng ngươi, chỉ cần lấy được Vô Lượng Quả liền cho ngươi một trái, ai biết Vô Lượng Quả bị trộm, Vô Lượng Thụ bị phá hủy. Nếu trên tay đối phương thật sự còn Vô Lượng Quả, ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta lấy được, ta nhất định cho ngươi!”
Hắc Thạch vội vàng quỳ xuống.
“Xin Thánh Tôn thu hồi hứa hẹn này.”
Ô Thường có chút ngoài ý muốn.
“Làm sao? Ngươi không muốn?”
Hắc Thạch nói: “Không phải không muốn. Nếu như Cửu Thánh đều còn, thuộc hạ cầu cũng không được, nhưng bây giờ... Thánh Tôn sắp vấn đỉnh chí tôn, thuộc hạ không dám cũng không muốn, có thể tiếp tục cống hiến cho Thánh Tôn, thuộc hạ đã rất hài lòng.”
Ô Thường nghe hiểu, Cửu Thánh còn ở đây, đối phương dám muốn, một khi hắn thiên hạ độc tôn, lại muốn Vô Lượng Quả chính là tìm chết.
Nhìn thần sắc của Hắc Thạch một lúc, cuối cùng nói: “Ngươi nói cũng phải, sự tình này không cần quyết định gấp, đến thời điểm đó lại nói.”
“Vâng!” Hắc Thạch đáp lại, trong lòng chửi má nó, Mao Lư Sơn Trang kia không khỏi quá bẫy người, đang yên đang lành lại chơi như vậy, này không phải hại người sao.
Hắn cũng không biết Ô Thường có thể tin tưởng mình hay không, lại càng không biết Ô Thường có thể hoài nghi hắn sẽ vì Vô Lượng Quả, ở trong bóng tối cấu kết với Mao Lư Sơn Trang hay không.
Bất quá có một điểm hắn có thể xác định, kế hoạch lần này đối với Ô Thường mà nói không phải chuyện nhỏ, Ô Thường không thể không đề phòng hắn, đã biết tin tức này, thì tuyệt đối không thể để hắn làm hỏng chuyện.
Ô Thường: “Thư lui tới tiếp tục cẩn thận nhìn, xem bọn hắn muốn hạ thủ như thế nào, nếu chọn trúng ngươi, cầm Vô Lượng Quả đến xúi giục ngươi, ngươi không ngại đồng ý đi.”
“Ây...” Hắc Thạch ngưng nghẹn không nói.
...
Trong mật thất, Lữ Vô Song đi tới, đặt ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo một phong thư.
“Triệu Hùng Ca không có thương lượng với Nam Thiên Vô Phương cái gì, trực tiếp trả lời.”
Nhắc tới Nam Thiên Vô Phương, Ngưu Hữu Đạo theo bản năng liếc mắt nhìn Quản Phương Nghi, không biết tương lai nữ nhân này nhìn thấy Nam Thiên Vô Phương, sẽ là phản ứng như thế nào.
Hắn cầm thư lên nhìn, Quản Phương Nghi cũng đưa khuôn mặt qua quan sát.
Nội dung trong thư biểu hiện, Triệu Hùng Ca đích xác không có thương lượng gì với Nam Thiên Vô Phương, Triệu Hùng Ca sáng tỏ nói, thật có đồ vật kia mà nói, Hắc Thạch tất phản, nhưng Hắc Thạch có thể phát huy tác dụng hay không thì không thể biết, chỉ sợ Hắc Thạch không hẳn có thể tìm được cơ hội hạ thủ!
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Biết rồi, chờ tin tức của Yến Trục Thiên và Văn Hoa đến lại nói.”
Quản Phương Nghi không rõ.
“Ngươi đang làm cái gì?” Kết quả không đạt được trả lời.
...
Khí Vân Tông, trong một đình viện được trông coi nghiêm mật, Hắc Thạch đi vào, xông thẳng tới một gian tĩnh thất.
Trong tĩnh thất là ba nữ tu sĩ, chuyên phụ trách phiên dịch mật thư từ Nam Châu đi ra, trạng thái sinh hoạt của ba người bị khống chế nghiêm ngặt, nghiêm cấm tiếp xúc hoặc trò chuyện với người khác, cũng không thể rời tiểu viên này.
Nhìn thấy Hắc Thạch đi tới, ba người đồng thời đứng lên hành lễ, chỉ là trong ánh mắt nhìn Hắc Thạch tựa hồ ẩn giấu chút cổ quái.
Hắc Thạch hỏi: “Đi ra chưa?”
“Đi ra rồi.” Một nữ lấy ra một tờ giấy dâng.
Hắc Thạch tiếp nhận xem qua, sắc mặt tái xanh, trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Triệu Hùng Ca.
Trong thư nói cái gì Hắc Thạch hắn căn bản không tồn tại trung tâm gì với Ô Thường, nói cái gì không có lựa chọn, không cần thương nghị với Nam Thiên Vô Phương, chỉ cần cầm ra đồ vật kia, Hắc Thạch tất phản, chỉ là Hắc Thạch hắn không hẳn có thể tìm được cơ hội xuống tay với Ô Thường mà thôi.
Nội dung loạn thất bát tao này, bảo hắn làm sao đưa cho Ô Thường xem?
Hiện tại hắn đại khái hiểu thần sắc ba nữ nhân này dị dạng là chuyện gì xảy ra.
Không có nhiều lời, Hắc Thạch xoay người rời đi, đi bẩm báo cho Ô Thường.
Trước không dám ẩn giấu, đã để Ô Thường nhìn thấy nội dung, khả năng đã gây nên Ô Thường cảnh giác, hiện tại thì càng không dám ẩn giấu.
Trong phòng tối, Ô Thường mặt không hề cảm xúc, trấn an nói.
“Ta đã biết, tình thế đã ở trong lòng bàn tay ta, ngươi không nên nghĩ nhiều, ta tin tưởng cho dù vì lợi ích, ngươi cũng sẽ không phản bội ta.”
“Thánh Tôn minh giám.” Hắc Thạch cúi người thật sâu.
...
Yến Trục Thiên và Văn Hoa hồi phục cũng lục tục đến, nội dung đều không khác mấy với Triệu Hùng Ca, không cần quan sát gì, đều chắc chắc, bất kể là Thanh Cửu hay Tư Thiếu Đông, chỉ cần được lựa chọn, chỉ cần có thể đạt được Vô Lượng Quả, tất nhiên sẽ phản.
Ngưu Hữu Đạo từ trên bàn lật ra một tờ giấy, đưa cho Lữ Vô Song.
“Lệnh hầu tử chiếu nội dung trên thư truyền tin tức.”
Lữ Vô Song lấy qua nhìn một chút, phát hiện là phân biệt gửi cho Yến Trục Thiên, Văn Hoa và Tây Hải Đường, đã không còn sự tình gì của Triệu Hùng Ca.
Phía trên có Ngưu Hữu Đạo tuyển chọn ra ba nhân viên của Phiêu Miểu Các, ba người này hiện tại phân biệt ở Khí Vân Tông, Linh Tông và Thiên Hành Tông, là thành viên của Phiêu Miểu Các khống chế ba phái.
Thóp của ba người được trần thuật rất rõ ràng, bảo đám người Yến Trục Thiên ở trong bóng tối nghĩ biện pháp lấy thóp khống chế ba người này.
Trong thư nhiều lần bàn giao, đừng bại lộ thân phận của mình, ở trong bóng tối tiếp xúc, trong bóng tối khống chế, tình nguyện chậm rãi đến, có nắm chắc tuyệt đối lại hành sự, quyết không thể bại lộ.
Lữ Vô Song vừa nhìn liền biết, Linh Tông cùng Thiên Hành Tông, Yến Trục Thiên và Văn Hoa xử lý rất thuận tiện, bên Khí Vân Tông không có người mình không tiện tiếp xúc, để Triệu Hùng Ca đi làm mà nói, Ma giáo sẽ rất bất tiện, nên giao cho Tây Hải Đường đi nghĩ biện pháp.
Xem qua nội dung trong thư, Lữ Vô Song ngẩng đầu lên nói: “Ngươi chuẩn bị khống chế ba người này, sau đó để ba người này tiếp xúc Hắc Thạch, Tư Thiếu Đông và Thanh Cửu?”