Thiệu Bình Ba chỉ cười nhạt, chuyện như thế này hắn sẽ không để trong lòng, chẳng qua là chuyện khi đó tiện tay làm mà thôi, hiện tại chuyện hắn để bụng và lo lắng chính là sẽ lập tức gặp được người rồi.
Thái Thúc Hoan Nhi ở đó nói lải nhải, lời trong lời ngoài ý là phải xem được cảnh các huynh đệ tỷ muội ngoác mồm kinh ngạc.
Bởi vì nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng rất hạnh phúc, thêm nữa Thái Thúc Hùng hổ thẹn với nàng, đương nhiên là tương đối thiên vị, từ đó, những huynh đệ của nàng thì hay rồi, nhưng những tỷ muội thì không phải vậy, khá khinh thường nàng, thiên tính giữa nữ nhân phải nói là âm dương quái khí. Nàng cũng biết, nếu không phải sợ chọc giận Thái Thúc Hùng nên không ai dám gièm pha gì nàng, đám tỷ muội đó sẽ không chủy hạ lưu tình.
*Chủy hạ lưu tình: Không tiếc lời gièm pha
Nàng còn trẻ, ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, không thể làm được chuyện không quan tâm hơn thua, cũng là người cần mặt mũi, không muốn để đám tỷ muội kia nhìn nàng quẫn bách mà chê cười.
Thấy nàng có chút quá mức cao hứng, Thiệu Bình Ba không nhịn được nhắc nhở một câu:
“Sản nghiệp lại chỉ để lại một bộ phận, đa phần cũng sẽ phải tặng cho người ta.
“...”
Thái Thúc Hoan Nhi ngưng miệng ngơ ngẩn nhìn hắn:
“Đa phần phải tặng người ta?”
Thiệu Bình Ba:
“Bên Liễu Nhi, nàng chọn một căn nhà tốt một chút cho muội ấy, lại đưa thêm hai cửa hàng, thêm 500 mẫu ruộng tốt cho muội ấy nữa.”
Nghe nói là cho Thiệu Liễu Nhi, vẻ mặt của Thái Thúc Hoan Nhi hơi nghiêm túc gật đầu, biết tiểu cô này trước mắt có tình cảnh rất xấu hổ, không dám có ý kiến gì, đối với chuyện này cũng sẽ không có ý kiến gì, gật đầu nói:
“Chuyện đó là phải rồi. Nhưng chàng nói là đa phần?”
Mới vừa phân chia, hiển nhiên không tính là cách nói đa phần gì.
Thiệu Bình Ba:
“Những thứ khác cũng không thể nói là tặng được. Đám học sinh kia của ta bọn họ cũng phải sinh hoạt, tương lai cũng đều sẽ có vợ con, giải quyết một chút nỗi lo về sau cho bọn họ cho thích hợp! Cũng có thể để cho bọn họ an tâm làm việc. Những ruộng tốt này chúng ta giữ lại một nghìn mẫu là đủ rồi, trực tiếp tặng cũng không thích hợp, những thứ khác sẽ bán trao tay theo giá lúc ta mua được cho bọn họ, lúc mua chính là vì nghĩ tới bọn họ nên ta mới hạ thủ, cửa hàng cũng đưa ra mười gian, cho ai, phân chia thế nào, bên lão Thiệu sẽ sắp xếp.”
Thái Thúc Hoan Nhi có cảm giác cao hứng hụt một trận, cảm thấy thật đúng là đa phần đều phải tặng người ta rồi. Cảm thấy nếu không phải suy nghĩ đến những người đó, trượng phu chưa hẳn sẽ hạ thủ sớm làm việc này. Bán trao tay giá gốc? Coi như là mua trước cho bọn họ đi.
Đối với chuyện này, nàng cũng không tiện nói gì, nàng đang ở hoàng gia, biết trượng phu tương lai làm việc sẽ cần một vài thành viên nòng cốt, sắp xếp như vậy coi như là ổn thỏa.
Chỉ là có cảm giác như bị cắt thịt, đang vui vẻ bị tạt chậu nước lạnh.
Đi tới càng lúc càng gần mục đích, tâm tình này của nàng dần bị một tâm tình khác thay thế, bởi vì sắp gặp người muốn gặp rồi.
Tề quốc vong quốc, Hoàng hậu Thiệu Liễu Nhi bị Hắc Thủy Đài đón tới kinh thàn Tấn quốc trước, tới sau, Thiệu Bình Ba vẫn chưa đi gặp mặt.
Hạo Chân cũng bi áp tới, biện pháp xử trí của triều đình cũng đã hạ, nhất định là không được làm hoàng đế nữa, bị hạ xuống thành An Nhạc Vương, giam lỏng trong một trạch tử trong kinh thành. Còn Thiệu Liễu Nhi từ Hoàng hậu biến trở về thành Vương phi.
Thái Thúc Hoan Nhi biết bởi vì chuyện ban đầu, thanh danh của mình không tốt, nhất nhiều người của gia đình bình thường sẽ không chấp nhận nổi, còn chưa biết tiểu cô này sẽ có thái độ gì, cũng không biết sẽ tiếp nhận mình hay không. Đây là người nhà chồng đầu tiên mà nàng gặp mặt, cũng có thể cảm giác được trượng phu thật ra rất quan tâm tới cô muội muội này, trong lòng có chút lo lắng không yên...
An Nhạc Vương phủ, môn đình rất sâu, bên ngoài nhìn như an bình nhưng trong nội bộ lại không bình yên, bởi vì bị quấy rối.
Kim Vương Hạo Khải của nguyên Tề quốc cùng Đại vương Hạo Vân thắng dẫn người tìm tới cửa vơ vét tài sản tài vật.
Đối mặt với Hạo Khải nói khoác mà không biết ngược, sắc mặt Hạo Chân căng cứng, vì vợ con không thể không nhịn được.
Bên cạnh là lão nô thiếp thân bị đánh ngã trên đất, mang tới từ bên Tề quốc, đang nằm trên mặt đất kêu rên tiếng đau khổ, lúc hộ chủ hơi nhiều lời hai câu mà thôi.
Hai đứa con trai của Hạo Chân tức giận đến run lẩy bẩy, nắm chặt hai tay, lại bị Thiệu Liễu Nhi gắt gao ngăn cản.
Phượng hoàng bị rơi xuống không bằng gà, nếu không như thế, tình cảnh của vợ chồng bọn họ xác thực là rất xấu hổ, nói là mất đi tự do cũng không quá đáng.
Tình cảnh hôm nay nếu Hạo Khải và Hạo Vân thắng, vì thu mua lòng người, cũng là vì làm cho những nước khác xem, dễ dàng tiến hành tiếp nhận những người đầu hàng trong tương lai, vì vậy Tấn quốc bảo lưu lại hai người, phong chức Vương tước.
Phu phụ Hạo Chân, bên Tấn quốc không thể nào cho bọn họ quyền quý được, triều đình Tấn quốc cũng sẽ không thể nói không giữ lời như thế, nhưng cố tình người trong nhà lại không buôn tha cho bọn họ, gây khó khăn đủ đường, không ngừng chạy tới giở trò gian trá, vơ vét tài sản.
Hạo Khải và Hại Vân Thắng bây giờ cũng chỉ có thể lấy chút tiền lương, dựa vào chút phong thưởng mà sống qua ngày, vốn định cứ vậy mà sống qua ngày nhưng thế sự không thể như ý, tiểu quỷ khó choi, hai người không ai có thể cậy vào bối cảnh cùng quyền thế, muốn tự tại, không có tiền thì đừng mong có được thanh thản hay tự tại gì.
Phía sau tiểu quỷ khó dây dưa đương nhiên là có người mở một con mắt nhắm một con mắt, người đầu hàng có kết quả gì cũng cần phải làm cho một số người ở Tấn quốc thấy, phải trả giá.
Chạy tới dọa dẫm phu phụ Hạo Chân là vì tiền, cũng là muốn chứng minh lòng trung thành của mình, lấy việc làm khó dễ phu phụ Hạo Chân để chứng minh.
Phu phụ Hạo Chân lúc tới đây đích xác là có mang theo chút tài vật từ Tề quốc tới, nhưng mấy ngày nay đã bị Hạo Chân và Hạo Vân Thắng xảo trá vơ vét lấy đi hơn phân nửa rồi.
Cáo trạng cũng vô dụng, Hạo Khải và Hạo Vân Thắng nói là việc nhà mình, người một nhà tranh luận chia gia sản, thanh quan khó nhúng tay vào việc nhà, mỗi bên đều có lý nên không giải quyết được gì.
Phía sau chuyện này cũng có người đang thờ ơ lạnh nhạt.
Mang thủ hạ tới lật cả đáy lên nhưng lại không tìm thấy vật gì, ngay cả đồ trang sức của Thiệu Liễu Nhi cũng đã tìm ra, cũng chỉ có một cái hộp nhỏ mà thôi.
Thủ hạ chạy tới bên tai Hạo Khải và Hạo Vân Thắng nói thầm mấy câu, nói không tìm được cái gì.
Hai mắt Hạo Khải quét ngang, đi tới trước mặt Hạo Chân, trầm giọng nói:
“Giấu đồ đi đâu rồi?”
Hạo Chân phẫn nộ:
“Ngươi đừng có quá tham lam, đã bị các người cướp sạch rồi, còn muốn như thế nào nữa?”
Tài vật xác thực là có giấu đi một chút, không giấu thì biết làm sao, nhiều đồ hơn nữa cũng không chịu được cướp đoạt nhưu vậy, không cất thì sao sống, người nhà hắn còn cần sinh hoạt.
Hắn cũng không mang nhiều tài vật tới đây, một quân vương vong quốc, tài vật trong cung đương nhiên là cũng bị Tấn quốc tịch thu, sao có thể để hắn mang tới bên này được.
Hạo Khải cũng nổi giận, tiến lên nắm cánh tay của Hạo Chân, tự tay mò tay áo của Hạo Chân, muốn lục soát xem có phải đang giấu cái gì không.
Đối với Hạo Chân, gã cũng xác thực là căm hận, người này lại làm hoàng đế Tề quốc, dựa vào cái gì chứ? Làm Tề quốc diệt vong rồi, còn muốn hưởng thụ tài phú của Tề quốc?
Hạo chân cũng phẫn nộ. Hai người gần như đánh nhau.
Hạo Vân Thắng mặt hất một cái, lập tức tiến lên giúp Hạo Khải, hắn xuất thân võ tướng, Hạo Chân nào có thể chống lại hai người liên thủ được.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Thiệu Liễu Nhi sốt ruột hò hét, đồng thời gắt gao ngăn hai thiếu niên đang tức giận lại, sợ đối phương hạ độc thủ với hài tử.
Hạo Khải và Hạo Vân thắng còn có chức quan nhàn hạ, thủ hạ là võ sĩ, người mang theo nhiều hơn so với bên này, mà bên này chỉ có mấy người hạ nhân chiếu cố sinh hoạt bình thường.