Chuyện trong phủ thành Nam Châu hoặc là chuyện trong địa bàn Nam Châu, khả năng hai người có nghe thấy, còn như động tĩnh ở xa kinh thành, hai người thực sự là không rõ ràng lắm.
Mấu chốt là, lần này Nam Châu vẫn chưa nhúng tay vào việc bên kinh thành, hai người cũng không nhận thấy Thương Triều Tông có hướng đi này, sao đột nhiên lại thành Nhiếp Chính Vương của Đại Yến rồi?
Phương Nhược Nam kinh ngạc bất ngờ, trách cứ:
“Nha đầu chết tiệt kia, nói bậy cái gì chứ?”
Nha hoàn hưng phấn khoát tay nói:
“Vương phi, ta không nói quàng, Đại Tư Mã Thương Vĩnh Trung tự mình đến truyền chỉ, nghe nói còn mang thần khsi trấn quốc giao cho Vương gia. Vương gia đã hạ lệnh thông cáo toàn quân, chuyện này đã không phải bí mật nữa, đã truyền ra rồi!”
Thần khí trấn quốc cũng đã đưa tới rồi? Hai nữa nhân vô cùng giật mình, nếu nắm giữ thần khí trấn quốc, đây nào phải Nhiếp Chính vương gì, Thương Kiến Hùng ngay cả thứ này cũng đã giao ra tương ứng với việc đã giao cả hoàng quyền ra rồi!
Hai nữ nhân nhất thời không còn tâm tư lo gia sự trước mắt nữa, vội vã dời đi, tìm Thương Triều Tông xác định việc này.
Thương Triều Tông không ở đó, đã ra ngoài, Lam Nhược Đình cũng không ở vương phủ, chỉ có điều có thể xác nhận từ Mông Sơn Minh, xác thực Thương Triều Tông đã mất đi quyền ở Yến quốc đã bị giam lỏng, tam đại phái đang giúp đỡ Vương gia.
Lần này Phượng Nhược Nam thật sự bối rối, cũng có thể nói là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cảm giác như là đang nằm mơ, không ngờ lại được làm vương phi của Nhiếp Chính Vương của Đại Yến quốc, không ngờ lại là nữ nhân chí tôn của Yến quốc.
Năm đó nàng xách thương lên ngựa đánh đánh giết giết ở một góc, chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có ngày hôm nay?
Tới quá đột ngột, thực sự giống như đang nằm mơ vậy.
Nàng mơ hồ ý thức được, có một số việc cũng đã rõ ràng, Thương Kiến Hùng đã trở thành vật trang trí, nam nhân nhà mình tiếp theo có thể sẽ trở thành hoàng đế của Yến quốc, mà nàng chắc chắn sẽ trở thành Hoàng hậu của Yến quốc, con trai của nàng rất có thể sẽ là thái tử tương lai của Yến quốc.
Hoàng hậu? Mình lại sắp trở thành Hoàng hậu của Yến quốc rồi sao? Nhớ lại chuyện cũ như vẫn rõ mồn một trước mắt, vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
Thương Thục Thanh nhìn tẩu tử tạm thời hoàn toàn không còn tâm tư nữa, cũng xin cáo lui, loanh quanh trong đình viện của vương phủ thỉnh thoảng nhìn về phía Mao Lư biệt viện.
Nếu không biết Ngưu Hữu Đạo còn sống, nàng chắc cũng không biết rõ có chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng khi đã biết Ngưu Hữu Đạo còn sống, đại khái tâm lý nàng đã nắm chắc, biết quyền thế của ca ca còn cả kinh biến lớn ở Yến quốc, còn được Tử Kim Động trợ giúp, được tam đại phái của Yến quốc toàn lực chống lưng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có vị Đạo gia kia mới có bản lĩnh này.
Hiện tại nàng rất muốn gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, nhưng là lại không dám tới đó quấy rối, cũng biết tình huống của Ngưu Hữu Đạo không tiện bại lộ.
Loại cảm giác gần trong gang tấc mà không thể gặp mặt này, nàng phải chịu đựng cả ngày lẫn đêm...
Trong mật thất, Vân Cơ đi tới, đặt một tấm cổ đồng kính ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi ước định cẩn thận thời gian địa điểm, rốt cục Thương kinshd dã được mang tới, bảo Gia Cát Trì chạy muốn chuyến mang về.
Cũng không sợ Gia Cát Trì bỏ trốn, hiện nay Gia Cát Trì đã lên thuyền của bên này rồi, Gia Cát Trì cũng biết bây giờ mình đang làm gì, rõ ràng mục tiêu của mình là gì hơn. Bây giờ ngay cả bên Hải Vô Cực, thái độ khi hắn đối mặt cũng đã nhạt dần. Nói cách khác, chỉ cần thành công, không những Gia Cát Trì hắn bình an, Hải Vô Cực cũng bình an, đến lúc đó không cần ẩn ẩn giấu giấu nữa, cố gắng thì Hải Vô Cực còn có hy vọng phục quốc.
Vì vậy, bây giờ Gia Cát Trì đang toàn lực giúp đỡ bên này,toàn lực cống hiến cho bên này.
Nhìn tình báo trên tay, Ngưu Hữu Đạo xem kỹ rồi bỏ xuống, tự tay cầm gương đồng lên thưởng thức.
Vân Cơ nói một câu:
“Đồ là thật hay giả còn chưa biết.”
Ngưu Hữu Đạo ừ:
“Ta sẽ xác định.”
Vân Cơ:
“Bên ngoài, Đại Tư Mã của Yến quốc là Thương Vĩnh Trung tự mình đưa tới ý chỉ lập Nhiếp Chính Vương của triều đình, còn mang thần khí trấn quốc là Phục Tiên Trượng tới, đại cục Yến quốc đã định.”
Ngưu Hữu Đạo cầm gương đồng trên tay lật tới lật lui:
“Ừm, đã biết rồi. Nói với Vương gia một tiếng, thần khí trấn quốc gì gì đó về sau không cần, Phục Tiên Trượng ngươi đi lấy tới đây, nói ta muốn dùng.”
Vân Cơ hơi gật đầu, xoay người đi, đi tới cửa chợt quay đầu nói một câu:
“Hồng Nương xuất quan, nàng cực kỳ vui vẻ, đang đi tản bộ khắp nơi ở bên ngoài.”
“Chuyện tốt!”
Ngưu Hữu Đạo cười một tiếng.
Vân Cơ cũng cười, lúc này mới rời đi.
Không còn người ngoài nữa, cổ đồng kính ở trên tay Ngưu Hữu Đạ chợt phát ra động tĩnh răng rắc, chín đóa hoa điêu khắc trên gương đồng bắn lên.
Không sai, là thật, Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu, nhớ lại tình hình trước khi Đông Quách Hạo Nhiên lâm chung giao vật đó cho mình, đảo mắt đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, hơi xúc động.
Không biết trầm tư bao lâu, chợt nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng phục vị cổ đồng kính.
Ở cửa, một thân hình quen thuộc hiện thân, trên tay phe phẩy quạt tròn, vòng eo xoay dẻo đi tới, ngoại trừ Quản Phương Nghi ra thì không còn ai khác.
Rõ ràng, màu da và khí sắc của nữ nhân này không giống với trước đây nữa, dường như đã trẻ hơn một chút, chói lọi.
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười:
“Xem ra đã đột phá.”
Mặt Quản Phương Nghi mang vẻ đắc ý nghiêng người đặt mông ngồi ở trên bàn, phe phẩy quạt tròn, hừng hực khí thế nói:
“Bây giờ ta là kim phi tích bỉ, về sau ngươi nói chuyện với ta cũng phải cẩn thận một chút đó, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Thật sao? Bên cạnh ta có một đống mạnh hơn ngươi, xa không nói, chỉ cần nói Hầu Tử thôi, thực lực của Hầu Tử có thể khống chế được Thánh La Sát, ngươi so với Nguyên Sắc thì thế nào? Có thể chịu được một đao của hắn không?”
Khóe miệng Quản Phương Nghi giật một cái, hừ một tiếng:
“Ta lại ngốc tới độ đứng đó chờ hắn động thủ sao?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi có tin Vân Cơ cũng có thể thu thập được ngươi không hả?”
Vẻ mặt Quản Phương Nghi chán ngấy khinh bỉ nói:
“Biết là tìm người hỗ trợ, có gì tài ba.”
Ngưu Hữu Đạo không muốn tiếp tục dông dài với nàng nữa, nhắc nhở:
“Đại biến sắp tới, ngày đó e rằng sẽ tới nhanh hơn so với tưởng tượng của chúng ta, đừng đi dạo lung tung khắp nơi nữa, dành thời gian làm vững chắc cảnh giới đi.”
“Rồi, đã biết!”
Quản Phương Nghi tức giận nói một câu, ánh mắt vô tình nhìn vào tay hắn, chợt ngẩn ra, đột nhiên đưa tay cướp tới, lật xem một lượt, kinh ngạc nói:
“Đây là thương kính?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Quản Phương Nghi cảm thấy kỳ quái:
“Không phải ở trong tay Hiểu Nguyệt Các sao? Hiểu Nguyệt Các đã cho ngươi rồi ư?”
“Ừm!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Quản Phương Nghi lật qua lật lại nhìn ra ngoài một hồi, hơi thổn thức, năm đó lúc Ngưu Hữu Đạo đưa vật đó cho Ngọc Thương, nàng còn có thành kiến, Ngưu Hữu Đạo nói gì lúc đó, bây giờ nàng còn có chút ấn tượng, không ngờ tới thực sự đã trở về rồi, hỏi:
“Sao Hiểu Nguyệt Các lại trả lại cho ngươi, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngưu Hữu Đạo không muốn nói thêm, nói một câu đơn giản:
“Không có gì.”
Quản Phương Nghi hơi nhíu mi, biết chắc có chuyện gì xảy ra, nhưng miệng của người này chuyện không muốn nói nàng cũng lười truy hỏi để thêm xấu hổ, ầm, ném thương kính lên bàn, xoay người rời đi.
Đi ra ngoài bằng mật đạo, bắt gặp Vân Cơ cầm mọt cái hộp dài đi tới, chặn lại hỏi một câu:
“Vân tỷ, lúc ta không có ở đây, có phải Hiểu Nguyệt Các đã xảy ra vấn đề gì không?
Vân Cơ nói như đương nhiên:
“Hiểu Nguyệt Các đã bị diệt.”
Hủy diệt? Quản Phương Nghi trợn mắt nói:
“Có chuyện gì vậy?”
“Còn có thể có chuyện gì xảy ra chứ, vị kia làm...”
Vân Cơ chép miệng về phía đầu kia của địa đạo, nói một lượt chuyện đã xảy ra.