Đạo Quân

Chương 224: Không Lo Ngại Gì (2)




Nhảy xuống chiến mã, thương trong tay ném cho thuộc hạ, nhanh chân đi về phía Thương Triều Tông đang đứng nghênh tiếp, trước mắt rút ra lệnh tiễn bên hông, quỳ một chân trên đất, nâng lệnh tiễn lên nói: "Ti chức may mắn không làm nhục mệnh, loạn binh huyện Tứ An đã diệt trừ toàn bộ, đặc biệt đến để phục lệnh đại soái!"

Thương Triều Tông nhận lệnh tiễn, chuyển tay giao cho Lam Nhược Đình đứng ở một bên, tiếp đó hai tay nâng Phượng Nhược Nam đứng dậy, nhìn người phụ nữ trước mắt phong trần mệt mỏi khắp khuôn mặt là bụi bặm, thở dài nói: "Phu nhân dọc đường vất vả rồi!"

Thủ tục chính thức đã hoàn thành, trước mắt bao người giọng điệu phu thê gì đó khiến cho Phượng Nhược Nam toàn thân không được tự nhiên, có chút lúng túng, thân thể lung lay một chút, thoát khỏi cái đỡ của Thương Triều Tông: "Nếu như đại soái không còn phân phó nào khác, cho phép ti chức cáo lui."

Thương Triều Tông gượng cười, hai tay có chút cứng đờ buông xuống.

Lam Nhược Đình đứng ở một bên vội vàng nói: "Quận chúa, dẫn Vương phi xuống dưới nghỉ ngơi đi."

Thương Thục Thanh bước ra, hành lễ nói: "Tẩu tử vất vả rồi, đi tắm một cái đi."

Vừa thấy Thương Thục Thanh, Phượng Nhược Nam lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười, chủ động dắt tay nàng, cùng Thương Thục Thanh vừa nói vừa cười rời đi.

Kỳ thực lớn lên xấu xí cũng có cái tốt của nó, người xấu xí có nhiều phúc, cũng không phải không có lý, ít nhất sẽ không dễ dàng gì khiến nữ nhân đố kị.

Chí ít Phượng Nhược Nam đối với Thương Thục Thanh trước giờ vẫn không tệ, thậm chí có khi còn tâng bốc Thương Thục Thanh một chút, lúc nào cũng bày tỏ không quan tâm đ ến dáng vẻ đẹp xấu, sợ không cẩn thận làm tổn thương đến nàng.

Tiếp xúc với Thương Thục Thanh càng lâu, Phượng Nhược Nam càng thương tiếc cho nàng, nhân phẩm, tài hoa, tính tình, vóc dáng vân vân, có cái nào không phải là nữ nhân thượng đẳng, nhưng miễn cưỡng khuôn mặt bị hủy, lão thiên gia quá bất công!

Mỗi lần nhìn thấy Thương Thục Thanh, nàng ta sẽ cảm thấy lão thiên gia đối với nàng ta kỳ thực vẫn không tệ.

Bên này vừa mới dàn xếp lại không bao lâu, bên phía khe núi cũng đã có động tĩnh.

Cửa chính quan ải rộng mở phát ra tiếng nức nở lặng lẽ, ngoài cửa cự mã nhanh chóng được binh sĩ dắt ra, một đoàn hơn mười kỵ phóng ngựa xông ra.

Một mạch chạy xuống đường núi gồ ghề, xông về phía đại quân liên doanh ở vùng hoang vu.

Người cầm đầu, một bộ áo choàng màu đen tung bay, tóc mai điểm bạc, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt âm trầm, chính là Ca Miểu Thủy.

Hắn ta chẳng những là thái giám cận thân bên người Yến Hoàng, cũng là Trung xa phủ lệnh, đồng thời cũng là người đàm phán mà Yến Kinh phái đến lần này.

Một đoàn xông đến cửa quân doanh ngừng lại, được thông báo, sau khi tất cả xuống ngựa mới cho đi vào.

Vừa vào cửa doanh, lại bị người phong kín kinh mạch, hạ cấm chế, mới tiếp tục cho qua, bị người dẫn thẳng đến trướng chủ soái.

Trong trướng chủ soái, bản đồ hành quân tác chiến đang treo đã buông màn che xuống, Thương Triều Tông ngồi ngay ngắn ở trên.

Bạch Dao ôm kiếm đứng ở bên bảo vệ, bệnh cạnh còn có một số đệ tử Thiên Ngọc Môn nhìn chằm chằm vị khách đến.

Bất kể nói như thế nào, thân phận hoàng tộc của Thương Triều Tông vẫn còn ở đó, vẫn chưa bị cấm chỉ, Ca Miểu Thủy sau khi vào bên trong, vẫn là ôm quyền hành lễ: "Bái kiến Quận vương!"

Thương Triều Tông trầm giọng nói: "Có tiếp tục bàn xuống cũng không có ý nghĩa gì, điều kiện chính là nhiêu đó, đáp ứng rồi thì thôi, không đáp ứng thì gặp nhau trên chiến trường!"

Ca Miểu Thủy ngồi dậy: "Vương gia, đáp ứng người hết toàn bộ là không thể nào, nếu như đều y theo người, các nước chư hầu cũng noi theo, Yến Quốc sẽ lập tức rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng."

Thương Triều Tông: "Không đáp ứng thì còn có gì để nói nữa!"

Ca Miểu Thủy: "Bên phía kinh thành đã cho ta giới hạn cuối cùng, tuyệt đối không thể nào trị tội Chu Thủ Hiền, quận Thanh Sơn có thể phân định dưới sự quản lý của Vương gia, triều đình cũng có thể ban chỉ bổ nhiệm, nhưng tuyệt đối không thể công khai chiêu cáo thiên hạ! Ngoại trừ hai điểm này, những cái khác đều đáp ứng rồi, triều đình cũng chỉ có thể nhượng bộ đến đây. Nếu như Vương gia tiếp tục khắt khe hơn nữa, nhất định khiến cho triều đình mất hết thể diện, vậy triều đình cũng chỉ có thể gặp lại Vương gia trên chiến trường, đến lúc đó ngược lại muốn xem xem một chút nhân mã này của Vương gia có thể chống đỡ được bao lâu!"

Soạt! Thương Triều Tông đột nhiên đứng dậy, trợn mắt nhìn nhau.

Lam Nhược Đình vội vàng bước lên phía trước can ngăn, chắp tay nói: "Vương gia, Bệ hạ dù sao cũng là Bá phụ của Vương gia, nếu Bệ hạ đã làm đến bước này, Vương gia cũng không ngại nể tình tình thân đồng tộc thoái lui một bước đi!"

Thế là dưới một phen khuyên giải, một trận chiến dường như kết thúc từ đây, hai bên ký kết hiệp nghị, mỗi bên giữ một phần.

Mắt thấy tình cảnh này, tu sĩ Thiên Ngọc Môn ở một bên mặt mày vui mừng, phạm vi thế lực Thiên Ngọc Môn lại mở rộng rồi, đủ để chiếm lấy đất đai một quận!

Ca Miểu Thủy chầm chậm thu hồi hiệp nghị sắc mặt không được tốt cho lắm, nhìn chằm chằm Thương Triều Tông nói: "Có một số sự việc tốt nhất nên có chừng mực, tiếp tục náo loạn, Đại Yến sụp đổ đối với Vương gia cũng không có lợi. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (1), nếu như còn có lần sau, không thể cứ mãi nhẫn nhịn, Vương gia tự mình suy nghĩ hậu quả thử xem, ta có ý gì có lẽ Vương gia cũng hiểu rõ!"

(1)Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Lam Nhược Đình mỉm cười nói: "Ca công công là chỉ mười vạn Nha tướng kia sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ca Miểu Thủy và Bạch Dao đồng thời biến đổi, không ngờ đến Lam Nhược Đình cư nhiên sẽ nói ra bí mật này trước mặt mọi người, chuyện này há có thể nói lung tung.

Thương Triều Tông ngược lại thần sắc bình tĩnh.

Lam Nhược Đình lại tiếp tục cười ha ha: "Ca công công, chuyện đến nước này, có một số lời không ngại làm rõ, năm đó Vương gia bị vu oan vào thiên lao, sẽ có hậu quả gì nghĩ chắc ngươi sẽ rõ hơn ta, có người muốn đưa Vương gia vào chỗ chết! Ta cũng là bị ép bất đắc dĩ, không thể không ở kinh thành hoạt động, làm ra ngụy trang "Mười vạn Nha tướng", nếu không phải như vậy, e là Vương gia khó có thể sống sót để mà rời khỏi thiên lao!"

Ca Miểu Thủy bỗng nhiên híp mắt, gương mặt hung hăng co quắp một chút, áo choàng vung lên, nhanh chân quay người rời đi.

Khi ra đên cửa trướng, lại dừng bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thương Triều Tông, nhớ lại lời nói lúc trước của Tống Cửu Minh ở trên cửa thành lầu, thả hổ về rừng a!

Sau khi đưa mắt nhìn Ca Miểu Thủy rời khỏi, Bạch Dao ôm kiếm trong lòng lên tiếng: "Lam tiên sinh, lời vừa rồi là có ý gì, sao ta nghe có chút không hiểu?"

Lam Nhược Đình chầm chậm xoay người nhìn hắn ta: "Ý nghĩa rất đơn giản, mười vạn Nha tướng vốn là ngụy trang, căn bản không tồn tại! Vương gia ở kinh thành gặp nguy hiểm, không thể không nghĩ cách thoát thân, rời khỏi kinh thành cũng khó có thể thoát khỏi thủ đoạn hiểm độc cả triều đình, để đạt được sự giúp đỡ của quý phái, không thể không xảo kế mượn binh, mãi cho đến hôm nay đoạt lấy quận Thanh Sơn, một đường đều là được trù tính cả!"

Sắc mặt của Bạch Dao cũng trở nên có chút khó coi, đùa bỡn Thiên Ngọc Môn!

Hắn ta chầm chậm bước đến trước mặt Thương Triều Tông: "Vương gia, có những việc không thể đùa giỡn lung tung được!"

Thương Triều Tông mặt không biểu tình không lên tiếng.

Lam Nhược Đình bước lên phía trước: "Pháp sư! Thiên Ngọc Môn có tổn thất gì không? Cũng không có tổn thất gì, trái lại đạt được lợi ích to lớn như thế, có Vương gia vì Thiên Ngọc Môn mà thủ đất đai một quận này có gì không tốt sao?"

"Luận về thực lực, Vương gia không thua kém Phượng Lăng Ba, nhiều năm như vậy, Phượng Lăng Ba có khả năng giúp đỡ Thiên Ngọc Môn mở rộng phạm vi thế lực không? Vương gia đến Thương Lô huyện, nếu như Thiên Ngọc Môn không muốn, thiên hạ có rất nhiều môn phái muốn đoạt lấy!"