La Đại An cầm lật xem một lượt, hỏi:
“Là thứ này sao?”
Lư Uyên gượng cười:
“Không sai, thoạt nhìn không có chút thu hút nào, nhưng chính là nó đó.”
Trong mắt mọi người của Hiểu Nguyệt Các rõ ràng đều có chút không nỡ, đây chính là Thương kính, là gốc rễ lập quốc của Tần quốc.”
Trước đây lúc Ngọc Thương còn sống, vì có được thứ này, toàn bộ Hiểu Nguyệt Các đã trả cái giá bao nhiêu? Không ngờ bây giờ lại phải tặng không cho người như vậy, nếu nói không có chút không nỡ nào thì chắc chắn là giả.
Chỉ có điều Tần quốc đã xong đời rồi, hoàn toàn xong đời rồi.
Bên này đang đàm phán điều kiện với Thương Triều Tông có điều kiện phải giao Thương kính ra, bên này cũng không tiện không giao, ngươi cầm một thứ có tư cách lập quốc tiến vào địa bàn thế lực của Nam Châu là có ý gì? Thương Triều Tông muốn vậy này cũng không khó hiểu.
Một số thời khắc nên thức thời, thu được thực lực mới là quan trọng nhất, không có thực lực, bảo vật này có hay không có kỳ thực không có gì khác nhau cả.
Đến khi có thực lực, lại mưu đồ cũng không muộn.
Huống chi cục diện của thiên hạ này đã không còn bình thường nữa, cửu Thánh dường như đã không gánh nổi nữa rồi, quy củ của cửu Thánh về sau còn duy trì được hay không còn là một vấn đề, sau này lập quốc có còn cần bát bảo hay không chỉ sợ cũng chưa chắc được, tạo ra đủ thực lực mới là căn bản.
Cuối cùng, cấp cao trong Hiểu Nguyệt Các cũng đưa ra ý kiến.
Sau khi song phương giao phó xong, Lư Uyên không muốn quấy rầy nữa, bên kia cũng còn có việc, sau đó mời La Đại An nghỉ ngơi, mình thì cáo từ.
La Đại An muốn tiễn, Lư Uyên khách khí nói không cần, chỉ có điều La Đại An vẫn đưa hắn tới cửa chính, lúc sắp đi, La Đại An nhắc nhở:
“Hai trăm ngàn lính mới bôn ba mà đến, lặn lội đường xa có chút mệt nhọc, Lư Các chủ tốt nhất là nên để bọn họ ở đây trước tiên nghỉ ngơi một ngày đã, sau đó mới xuất phát cũng không muộn.”
Lư Uyên cười nói:
“Tướng quân nhắc nhở phải, trước tiên để họ nghỉ ngơi và khôi phục một ngày đã, sau đó mới xuất phát.”
Nhìn theo mấy người Hiểu Nguyệt Các rời đi, sau đó La Đại An xoay người đi vào, trở về chính sảnh.
Tên bách phu trưởng tới trước cũng mau chóng đi vào theo, La Đại An xoay người đứng trong nhà nhìn gã, trầm giọng hỏi:
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Bách phu trưởng chắp tay nói:
“Tất cả sớm đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, chỉ đợi mệnh lệnh của tướng quân.”
La Đại An gật đầu, phất tay, đợi sau khi bách phu trưởng lui đi thì lại quay đầu hỏi:
“Nhân mã đã tới vị trí nào rồi?”
Phó tướng nói:
“Tối đa khoảng hai canh giờ nữa là có thể tới rồi.
La Đại An ừm:
“Phải động thủ trước lúc trời tối, bằng không ánh mắt không rõ, dễ dàng có cá lọt lưới!”
Phó tướng:
“Không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi trời tối chắc chắn là có thể kết thúc. Tướng quân, vừa rồi ty chức nghe người phía dưới bẩm báo, hoàng đế và thái hậu của Tần quốc đều tới, đã ở bên trong trấn. Tướng quân, bên Mông soái biết được hai vị này cũng bị Hiểu Nguyệt Các mang đi từ Tề quốc thì cố ý gửi thư nhắc nhở, nói hai người này là người cũ của bên Mao Lư sơn trang, hoàng đế kia là học sinh của Đạo gia lúc còn sống, nếu có thuận tiện thì cố gắng đừng nên đả thương, mang về để tự Mao Lư sơn trang xử lý.”
“Nhưng tình huống trước mắt một khi động thủ, dưới thế tấn công sợ rằng không có cách nào tránh ngộ thương được! Người nào cũng không thể cam đoan.”
Thần sắc của La Đại An bình tĩnh:
“Nếu người đã ở dây thì sẽ dễ làm hơn, trực tiếp đòi người, trực tiếp mang người đi là được.”
“Ặc...”
Phó tướng ngạc nhiên, do dự nói:
“Tướng quân, chuyện này thích hợp sao? Nếu trực tiếp mang người tới đây sẽ đánh rắn động cỏ gây ra chuyện hoài nghi.”
La Đại An liếc:
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, sau khi Ngọc Thương chết, đây chỉ là một đám cẩu tặc nghiêng theo chiều gió, chỉ là một đám chó nhà có tang mà thôi. Ta nể tình, bọn họ được nhận, ta không nể mặt mũi, bọn họ cũng phải chịu.”
Đối với đám người vốn của Tần quốc này, sau khi gia nhập với Tấn quốc, bây giờ lại gia nhập với bên này, gã nhìn không thuận mắt, phải biết rằng phụ thân hắn dẫu chết cũng vẫn trung!
Quay đầu lại nói:
“Ta không có thời gian lằng nhằng với bọn họ, ngay bây giờ ngươi tới dẫn người tới đây, nói ta muốn gặp hai người bọn họ, chắc Hiểu Nguyệt Các cũng không dám ngăn cản.”
Lúc này Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, đi thẳng tới chỗ đám Lư Uyên đang tạm nghỉ chân.
Nhìn thấy mẹ con Trang Hồng tới, Lư Uyên không khỏi nghi vấn:
“Vì sao La tướng quân lại muốn gặp mẹ con họ?”
Phó tướng mỉm cười nói:
“Tướng quân chỉ nói có việc muốn hỏi, mạt tướng chỉ biết phụng mệnh hành sự, nào dám hỏi nhiều. Lô các chủ, tướng quân chuẩn bị lên đường rồi, đừng nên trì hoãn nữa!”
Lư Uyên do dự một chút, cuối cùng nghiêng đầu ra hiệu:
“Mời thái hậu cùng bệ hạ.”
Phía dưới lúc này có người lĩnh mệnh rời đi.
Người đang ở trong nhà nghỉ chân, không xa, chỉ chốc lát sau, mẹ con Trang Hồng liền bị mang tới.
Lư Uyên báo tình huống của hai mẹ con cho La Đại An, làm phiền mẹ con hai người phối hợp một chút.
Hai mẹ con không làm chủ được gì, còn không phải là do Hiểu Nguyệt Các nói cái gì thì chính là cái đó sao, chỉ có thể gật đầu bằng lòng.
“Mời!”
Phó tướng tự tay ra hiệu.
Mẹ con Trang Hồng mới vừa theo hắn đi tới trong sân vườn, phó tướng nhìn thấy người của Hiểu Nguyệt Các muốn đi theo, lúc này liền thả mẹ con hai người ra, tiến lên, tự mình đưa tay chắn ngang:
“Tướng quân chỉ nói muốn gặp mẹ con bọn họ, người không liên quan xin dừng bước!”
Mẹ con hai người dừng bước quay đầu, hai người bọn họ? Nhìn nhau, đều có chút hết hồn.
Lúc này Lư Uyên bước xuống thang đi tới trầm giọng nói:
“Chuyện này không thích hợp lắm!”
Phó tướng cười nói:
“Quân lệnh tướng quân như núi, mạt tướng chỉ là phụng mệnh hành sự, không dám làm trái, mong Lư các chủ đừng nên làm mạt tướng khó xử. Chẳng lẽ Lư các chủ còn lo tướng quân gây bất lợi với mẹ con họ sao? Nếu Lư các chủ không yên tâm về Tướng quân, không ngại phái người đi hỏi trước một chút, ta sẽ chờ ở đây.”
Lư Uyên vội vàng khoát tay nói:
“Không phải ta có ý này, La tướng quấn ta há có thể lo lắng...”
“Tạ ơn các chủ thông cảm!”
Phó tướng chắp tay trực tiếp ngắt lời hắn, xoay người lần nữa tự tay ra hiệu mời với mẹ con Trang Hồng:
“Nhị vị, mời!”
Chẳng biết tại sao lại muốn mang mình đi, thần sắc trên mặt hai mẹ con hơi sợ hãi, đôi mắt trông mong nhìn Lư Uyên.
Sau khi Lư Uyên hơi trầm mặc liền hít sâu một hơi, hơi hơi ra hiệu với mẹ con hai người, có ý bảo cứ đi thôi.
Mẹ con hai người bất đắc dĩ, thân bất do kỷ, cái gọi là thái hậu cùng hoàng đế đều là hư danh, không có quyền làm chủ, chỉ có thể làm theo.
Nhìn theo người mang người ra đại môn, một trưởng lão trầm giọng nói:
“La Đại An sẽ không gây bất lợi cho bệ hạ và thái hậu chứ?”
Lư Uyên không nói, các trưởng lão khác cũng biết việc này khó nói.
Trong lòng đều biết, hoàng đế cùng thái hậu ở một mức độ nào đó có ý nghĩa như Thương kính vậy, giống như lúc Thương Triều Tông bắt họ giao Thương kính ra.
Đạo lý rất đơn giản, quy thuận người ta, mặt khác lại muốn ủng Hoàng đế và hoàng thái hậu lên, nói được sao? Ngươi nói mẹ con hai người đó không phải là hoàng đế cùng thái hậu, đó là ngươi nói, người khác chỉ e sẽ không nghĩ như vậy.
Nếu thật sự là Thương Triều Tông muốn hai mẹ con này, bên này cũng không biết lấy lý do nào để từ chối không giao...
Trong đình viện, phó tướng mời mẹ con hai người chờ, mình thì đi vào thông báo.
Mẹ con hai người vô cùng lo lắng, cũng có thể nói là sợ, như đợi thẩm lí và phán quyết sau cùng vậy.
Mẹ con hai người tại vị đã lâu, cũng có sự từng trải, không ngốc, đối mặt với tình huống như vậy ít nhiều biết thân phận hoàng đế và thái hậu của nguyên Tần quốc có thể sẽ mang tới nguy hiểm gì.
Nhưng từ đầu tới cuối đều thân bất do kỷ, bọn họ không phải muốn làm hoàng đế hay hoàng hầu gì, bọn họ cũng không muốn đầu hàng người nọ đầu hàng người kia, nhưng không phải do bọn họ.