Chuyện cho tới bây giờ mà không nhìn ra mình bị Quách Man lừa ra ngoài thì chẳng khác nào đứa ngu.
Ngưu Hữu Đạo:
“Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm. Bản thân ta không thích đánh đánh giết giết, cũng không thích tùy ý giết người, nhất là loại mỹ nhân dáng vẻ không tệ như ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại gây khó khăn cho ta, ngươi nói đi, ta nên xử trí ngươi thế nào, nếu không cho ta lý do ta có thể bỏ qua cho ngươi, ta đây chỉ có thể vứt ngươi xuống biển thôi... như vứt một con kiến vậy.”
Nhan Bảo Như cắn môi, hỏi:
“Làm thế nào ngươi mới bằng lòng tha cho ta?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói:
“Cho ta một lý do để ta yên tâm.”
Nhan Bảo Như hỏi ngược lại:
“Nói lời giữ lời?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi cảm thấy ta có cần phải nói nhảm với ngươi sao?”
Hoàn toàn chính xác! Nhan Bảo Như trầm mặc một lúc, khó nhọc nói:
“Năm đó sở dĩ ta giúp Đồng Mạch còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, ta có con trai!”
Ngưu Hữu Đạo cảm thấy ngoài ý muốn:
“Ngươi còn có con trai? Theo ta được biết, ngươi không phải vẫn độc thân sao?”
Nhan Bảo Như:
“Ngươi cảm thấy ta sẽ không tìm được đàn ông sao?”
Ngưu Hữu Đạo quan sát nàng ta một lượt:
“Cũng phải, bằng vào tư sắc của ngươi cũng không thể thiếu đàn ông mới đúng, còn tưởng ngươi không có hứng thú với đàn ông nữa.”
Nhan Bảo Như:
“Có nữ nhân nào không từng hoài xuân? Ta tuổi trẻ vô tri cũng từng kích động, sau mới phát hiện tên đàn ông kia sở dĩ không muốn để lộ quan hệ giữa ta và hắn bởi vì bên ngoài hắn còn có nữ nhân khác, dưới cơn nóng giận, ta đã giết hắn rồi! Nhưng khi đó bụng ta đã lớn, chỉ chờ sinh, hài tử là vô tội!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đồng Mạch bắt được con trai ngươi?”
Nhan Bảo Như lắc đầu:
“Không phải! Ta hành tẩu trong giới tu hành, không tránh được có kẻ thù, lúc đầu thực lực của ta cũng không đủ mạnh, vì sự an toàn của con ta nên đã lặng lẽ gửi con cho người khác nuôi. Sau đó hài tử lớn lên nhưng không có tư chất tu hành, chỉ có thể nhìn nó như một người bình thường, lấy vợ sinh con sống qua ngày.”
“Trong thời kỳ loạn thế này, một gia đình phàm phu tục tử làm sao có thể sống sót được, trốn đi có thể xong được sao? Muốn sinh tồn trong thế tục, ta không tiện lộ diện, cần một người có quyền thế hỗ trợ chăm sóc, phó thác cho Đồng Mạch âm thầm chăm sóc. Đồng Mạch chỉ biết đó là thân thích của ta, không biết là con của ta.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả nói:
“Ban đầu ở Thiên Đô bí cảnh ép ngươi đến mức đó, ngươi lại vẫn không nói?”
Nhan Bảo Như:
“Ngươi rõ ràng không chịu dễ dàng buông tha, nói đi là đi liền, ta cần lôi con của ta vào sao?”
Ngưu Hữu Đạo nhếch mi:
“Vậy tại sao bây giờ ngươi lại bằng lòng nói?”
Nhan Bảo Như:
“Quách Man là người của ngươi, nàng giúp Ngưu Hữu Đạo giả kia chắc là do ngươi sắp xếp. Người ta đồn ngươi đã chết ở Thánh Cảnh, nhưng ngươi lại còn sống, nói cách khác, người chết kia là giả. Chuyện của Vô Tâm và Thiệu Liễu Nhi ngay cả trước kia ta cũng không nhìn ra có gì bất thường, Quách Man không thể không nhìn ra được, ngươi chắc chắn đã nắm được bí mật của Vô Tâm và Thiệu Liễu Nhi, bắt Thiệu Liễu Nhi làm thứ để áp chế, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với ngươi.”
“Nguyên Sắc gặp chuyện không may ở Mao Lư sơn trang, ngươi còn sống đã có thể nói rõ vấn đề. Gần đây cửu Thánh liên tiếp gặp chuyện không may, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với ngươi. Lấy thế lực hiện tại của ngươi, cho dù giết ta cũng không cần thiết làm khó dễ người thân còn chưa gặp mặt của ta. Mặc dù ta không biết rõ sư đồ Quỷ Y cụ thể đã làm gì nhưng bây giờ nhìn thấy ngươi, ta có thể cảm giác được, bọn họ đã thân bất do kỷ, bị quấn vào phong ba đối kháng với cửu Thánh rồi, một khi bọn họ gặp chuyện không may, ta là người của bọn họ cũng đừng mơ trốn được.”
“Bây giờ ta đã hiểu, sư đồ Quỷ Y đã sớm bị ngươi khống chế rồi, sinh tử của ta thật ra vẫn luôn bị ngươi khống chế, có thể giữ ta đến nay đủ thấy số lượng người của ngươi thế nào rồi.”
Thật ra nàng ta rất muốn nói, loại người như ngươi thật là đáng sợ.
Dứt lời, lại khụy một cái, quỳ trước mặt Ngưu Hữu Đạo, dập đầu trên mặt đất:
“Đạo gia, xin ngài giơ cao đánh khẽ, xin ngài cho ta một cơ hội, ta nguyện gia nhập vào thế lực của ngài, nguyện làm nô tỳ, nguyện cống hiến cho ngài, xin cho ta một con đường sống, cái mạng này của ta từ nay trở đi sẽ là của ngài!”
Vì mạng sống, có thể nói đã không để ý tới mặt mũi nữa.
Nàng biết rõ, đây là cơ hội được sống cuối cùng của nàng ta, nếu không nắm được, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Ha ha, thật làm ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Ngưu Hữu Đạo nở cười, quay đầu nhìn về phía Vân Cơ:
“Những tình huống nàng nói về con trai mình, thử tra chút đi.”
Vân Cơ gật đầu, coi như đã đồng ý.
“Cưỡi ngựa hành tẩu trong giang hồ ân ân oán oán, thị thị phi phi, chỉ mong cái quỳ này của ngươi sẽ không để cho ta thất vọng!”
Ngưu Hữu Đạo cảm khái quay người lại, nhìn biển xanh vô biên xung quanh như nhìn nghìn thu vạn cổ, yếu ớt thở dài:
“Đi thôi!”
...
Trên thảo nguyên, một trận chiến sự kịch liệt triển khai toàn diện, quân Tần phản bội tập kích, quân Tề cường thế phản kích, thiên quân vạn mã liều chết xung phong.
Mắt thấy hai đội quân sắp xung đột chính diện, chợt như trời long đất lở, đại quân Tề đang xung phong về phía trước như hồng thủy cuồn cuộn đột phá đại địa rồi chợt bị rơi vào trong một cái hố, kỵ binh phía sau nhanh quá nên không kịp dừng lại, bản thân quân Tề đã kịch liệt xông tới, làm cho toàn bộ quân Tề nhất thời đại loạn.
“Giết!”
Dưới quân kỳ, La Chiếu rút kiếm rống lên.
Phía trước, kỵ binh đánh phía trước nhanh chóng xông ra, đa phần nhân mã xông thẳng lên phía trước, nhân dịp quân Tề hỗn loạn khó có thể ngăn cản, đâm nhiều đao nhọn xen vào trong quân Tề.
Đa phần quân sĩ của quân Tần khiêng bao tải vọt tới nơi bị sụp ném hết bao tải đất xuống, nhanh chóng san bằng cái hố, tất cả đại quân vọt tới, phối hợp với nhân mã trước đó đã vọt vào quân Tề, xung phong liều chết.
Đây là một cuộc chiến bị ép buộc, bất đắc dĩ, La Chiếu không muốn đánh, nhưng không có cách nào không đánh được.
Cao Phẩm của quân Tấn cũng không muốn đánh, nhưng cũng không thể không đánh.
Triều đình Tấn quốc vừa mới bị gây áp lực, Khí Vân Tông đã gây áp lực với triều đình. Xác thực mà nói, là tam Thánh gây áp lực với Khí Vân Tông.
Ô Thường còn may, nhưng Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm đã mất sự kiên nhẫn, nhìn thế của quân Tấn còn không biết sẽ kéo dài tới khi nào, giở trò quỷ gì vậy? Sau đó cường thế tạo áp lực. Nếu nhị vị này không làm như vậy, Ô Thường cũng không có ý kiến gì, tạm thời nghe theo ti.
Còn đối với Hô Diên Vô Hận, trận đánh này lại có chút không ngờ.
Bởi vì chiến lược của Cao Phẩm đã rõ ràng, chính là muốn dưới tình huống không phải trả bất kỳ cái giá nào có thể kéo đổ Tề quốc, Tấn quốc vừa không có gì buồn phiền vừa không nóng nảy gì, tại sao lại đột nhiên phát động tấn công toàn diện?
Thật tình không biết Cao Phẩm cũng bất đắc dĩ, nhưng bên trên không cho phép ông ta tiếp tục kéo dài thêm nữa.
Đối với việc phía trên tạo áp lực, mặc dù ông ta không chịu nổi những cũng không vọng động, khi đẩy mạnh toàn diện đại quân lại theo dõi quân Tần đã mất nửa cái mạng.
Bởi vì ông ta âm thầm ra tay ác độc, lương thảo mà hơn hai triệu nhân mã quân Tần cướp đoạt tới gần như là bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, quân Tần muốn đầu hàng, ông ta kiên quyết không chịu, làm cho quân Tần không thể không hoàn toàn lui về phía sau, bằng không kéo dài tới lúc toàn đại quân bụng đói kêu vang, hoàn toàn mất sạch chiến ý, một khi quân Tấn phát động công kích tất sẽ bị diệt toàn quân.
Sau khi rút lui toàn bộ, quân Tần chỉ có thể chạy theo quân Tề, dọc theo con đường này, chạy rồi chạy, chạy, chạy, cuối cùng lúc hội hợp với quân Tề, tổn thất nhân mã đã quá nửa, chỉ còn trăm vạn đại quân.