Ngưu Hữu Đạo nói.
“Bên Hoang Trạch Tử Địa thế nào rồi?
Lúc này Vương Tôn mới nhớ đến việc này, quá gấp, nên quên mất, bây giờ mới báo.
“Chuyện đã thành công, bên kia liên thủ với Ô Thường, Tuyết bà bà bị Ô Thường tự tay giết, không có thương vong gì, tất cả đều làm theo kế hoạch. Ta sợ dùng Kim Sí đưa tin quá chậm, mà tốc độ Ô Thường lại quá nhanh, sẽ xảy ra chuyện, nên mới tự mình chạy đến báo tin.
Bây giờ hắn đã đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, là do Toa Như Lai buông tha viên Vô Lượng quả kia cho hắn.
Nghe được Tuyết bà bà đã bị giết, Ngưu Hữu Đạo hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó suy nghĩ, suy nghĩ vì sao Ô Thường bắt Toa Như Lai.
Trước khi bên này ra tay, bởi vì không lo lắng nhiều, vì biết La Thu giấu La Phương Phỉ rồi, không ngờ rằng Ô Thường lại chơi chiêu này, không bắt được người, lại dùng hết công phu xuống tay với Toa Như Lai, đúng là ngoài dự đoán.
Vương Tôn không đợi kịp nữa.
“Toa tiên sinh bị bắt, sợ bên Huyễn Lệ sẽ gặp nguy hiểm, nếu tiên sinh không có gì căn dặn, bây giờ ta muốn đến Trích Tinh Thành đã.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay, nói.
“Ngươi không cần quan tâm đến chuyện của Toa Huyễn Lệ, nàng sẽ không gặp nguy hiểm, đến kịp, bên chỗ ta đã sắp xếp cho cao thủ Nguyên Anh Kỳ qua đó, nếu như phát hiện không đúng, sẽ lập tức đưa Toa Huyễn Lệ đi trốn. Bây giờ ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nghe được có sắp xếp, Vương Tôn yên tâm, hỏi.
“Mời tiên sinh nói.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Toa Như Lai bị bắt, không có người phụ trách liên hệ với Hồ tộc bên kia. Mà mạng lưới tình báo trong Thánh Cảnh, ngoài Toa Như Lai ra, chỉ còn ngươi nữa, chúng ta không thể mất liên hệ với bên kia được. Ngươi phải nhanh chóng quay về, Ô Thường bắt người có thể sẽ gặp mặt các Thánh khác, đến lúc đó cửa ra vào Thánh Cảnh sẽ bị khống chế nghiêm ngặt, ngươi phải chạy về sớm hơn các Thánh khác làm việc.
“Nhớ kỹ, trước khi chưa xác nhận Toa Như Lai an toàn, ngươi phải trốn trong Thánh Cảnh, đừng lộ diện, âm thầm phụ trách mạng lưới tình báo là được.
Vương Tôn gật đầu, nói.
“Được, bên Huyễn Lệ xin nhờ tiên sinh, ta trở về ngay đây.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Đừng gấp, còn có, sau khi ngươi quay về, lập tức đến Hoang Trạch Tử Địa nói cho ngân Cơ biết, mặc kệ ai ép La Phương Phỉ đi về Hoang Trạch Thánh Địa, nàng đều không được phép lộ mặt. Nếu nàng không lộ mặt, La Phương Phỉ còn có giá trị, sẽ an toàn, nếu nàng ra mặt, sợ là hai mẹ con khó trốn khỏi kiếp này. Chỉ cần ở đó chờ tin, sau đó ta sẽ nghĩ cách cứu La Phương Phỉ ra ngoài.
Vương Tôn nói.
“Được, đã hiểu.
Ngưu Hữu Đạo bỗng giơ tay, trầm mặc một lúc lâu, sau đó thay đổi suy nghĩ, lắc đầu nói.
“Không ổn! Sợ là La Phương Phỉ khó tránh khỏi gặp nỗi đau về da thịt. Ngân Cơ mềm lòng, sốt ruột vì con gái, nếu như thấy con gái bị tra tấn, sợ là không thể nhịn nổi mà chạy ra.
Vương Tôn sững sờ, hỏi lại.
“Vậy phải làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo giương mắt, nói.
“Thay cách nói, nếu ngươi nhìn thấy Ngân Cơ, nói cho nàng biết, trong Hồ Tộc xuất hiện nội gian, để nàng tạm thời né tránh một thời gian, không nên liên lạc với bất kỳ kẻ nào trong Hồ Tộc, ta sẽ nhanh chóng điều tra nội gian là ai, nàng cứ tránh một thời gian đã… Cứ nói vậy đi, đi đi!
“Vâng!
Vương Tôn chắp tay, thấy không có gì dặn dò nữa, hắn lập tức quay người trốn vào núi rừng sâu xa.
Ngưu Hữu Đạo cũng quay về, đi đến trong mật thất Nam Châu.
Lữ Vô Song đang chờ hắn, cũng đang mong chờ kết quả, vừa gặp mặt đã hỏi.
“Thế nào rồi?
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu thở dài.
“Thành công, thành công giết Tuyết bà bà, kẻ ra tay cuối cùng chính là Ô Thường!
Lão yêu bà đã chết thật rồi? Lữ Vô Song trầm mặc một lúc, trong lòng nhịn không được cảm thán, trước đó Nguyên Sắc cũng chết như vậy.
Đấu với nhau nhiều năm như thế, vẫn luôn muốn giết chết đối phương, nhưng lúc thấy được kết quả như mong muốn, lại vui vẻ không nổi.
Nàng cũng phát hiện sự không đúng trong phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, nên quay mặt qua nhìn kỹ, hỏi.
”Thành công mà ngươi còn thở dài, xảy ra chuyện gì sao?
Ngưu Hữu Đạo đi đến sau án ngồi, nói.
“Đúng là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau khi Ô Thường rời khỏi Hoang Trạch Tử Địa, chạy thẳng đến Đại La Thánh Địa… Chuyện này cũng không ngoài dự đoán, hắn muốn bắt La Phương phải, ai ngờ hắn không bắt được nàng, nên cố ý Toa Như Lai đang trốn trong Đại La Thánh Địa, bắt Toa Như Lai đến nhân gian.
“Bắt Toa Như Lai làm gì?
Lữ Vô Song hơi do dự, sau đó như suy nghĩ ra điều gì, từ từ nói.
“Chẳng lẽ hắn không suy nghĩ giống với Nguyên Sắc, không muốn hợp tác với Ngân Cơ, công khai ngả bài với La Thu. Nói cách khác, hắn sẽ không dấu diếm chuyện Ngân Cơ là tộc trưởng Hồ Tộc, sẽ tập hợp Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư để tạo áp lực cho La Thu, ép La Thu giao La Phương Phỉ ra. Nếu như La Thu không đưa người ra… Ô Thường sẽ không khách khí, hắn có thể sẽ giết Toa Như Lai, như vậy thì Toa Như Lai sẽ gặp nguy hiểm.
Đây cũng chính là điều mà Ngưu Hữu Đạo lo lắng, hỏi.
“Với sự hiểu biết của ngươi với La Thu, hắn sẽ giao La Phương Phỉ ra sao?
Phản ứng đầu tiên của Lữ Vô Spng là chú ý đến một chuyện.
“Toa Như Lai có khả năng bán đứng ngươi không?
Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, nói.
“Chuyện này có thể yên tâm, hắn không bán đứng ta. Ta nói cho ngươi biết, vốn dĩ hắn có một viên Vô Lượng Quả, thậm chí đã đưa đến tay hắn, nhưng hắn không cần, đưa nó cho người khác.
Lữ Vô Song à một tiếng, cảm thấy ngoài ý muốn, người này có thể chống lại được sự dụ hoặc của Vô Lượng Quả, có thể biết được ý chí của hắn rồi, từ đó cũng tin rằng Toa Như Lai không dễ dàng bán bên này ra.
Cũng hiểu đại khái, cũng vì như vậy, Ngưu Hữu Đạo càng không thể ngồi nhìn Toa Như Lai chết.
Lữ Vô Song bồi hồi, suy nghĩ một lúc, sau đó dừng bước trước án, nói.
“Toa Như Lai sẽ không có chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi.
“Ý của ngươi là La Thu sẽ giao La Phương Phỉ ra?
Lữ Vô Song xua tay, nói.
“Sẽ không, chín phần mười La Thu sẽ không giao con gái của mình ra, nếu là vài Thánh khác cũng sẽ không đồng ý, vấn đề đầu tiên là mặt mũi, thứ hai là đám người Ô Thường không giết nổi La Thu. Nhưng La Thu sẽ phải cho mọi người một lời giải thích, chuyện của Ngân Cơ, sợ rằng hắn không giải quyết cũng không được, kiểu như Ô Thường, La Thu không giấu nổi nữa. Trừ phi La Thu muốn nhảy ra đứng một mình, nhưng khả năng này không lớn, trong các Thánh không thể giải quyết đối phương được, cũng chỉ có thể duy trì hiệp nghị nào đó, nếu không sẽ rất phiền phức, mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ý của ngươi là, La Thu sẽ giải thích với những người khác, nên Toa Như Lai cũng không sao hết. Chỉ đến khi La Thu không chịu giải thích với mọi người, Ô Thường mới có thể giết Toa Như Lai sao?
Lữ Vô Song nói.
“Tạm thời Ô Thường sẽ bắt Toa Như Lai để làm con tin.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Đây không phải là trò đùa, ngươi chắc chắn chứ?
Lữ Vô Song nói.
“Toa Như Lai không chỉ là đồ đệ của La Thu, mà còn là con rể của hắn, Ô Thường sẽ không dễ dàng giết Toa Như Lai, nếu dám làm loạn, hắn sẽ bị La Thu trả thù, La Thu không giết được hắn, chẳng lẽ La Thu cò không giết được tâm phúc của Ô Thường sao?
Ngưu Hữu Đạo khẽ vuốt cằm, cũng nhẹ nhàng thở ra, nói.
“Chỉ cần Ô Thường không giết người, vậy thì dễ xử lý.
“Xử lý?
Lữ Vô Song cười lạnh một tiếng, nói.
“Chẳng lẽ ngươi còn mong rằng La Thu sẽ giải quyết Ngân Cơ sao?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta đã sắp xếp bên Ngân Cơ rồi, La Thu không gặp được Ngân Cơ.
Lữ Vô Song nghe vậy thì yên tâm.
“Vậy ngươi cũng biết chuyện của Ngân Cơ, nếu như La Thu không đưa ra được lời giải thích hợp lý, Ô Thường sẽ không thả người, ngươi còn trông mong vào thủ hạ của Ô Thường cướp người đi sao?
Ngưu Hữu Đạo thở dài, nói.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần Mao Lư Sơn Trang ra mặt, Ô Thường sẽ thuận nước đẩy thuyền thả người.