“…” Hầu Kình Thiên hơi sửng sốt, nghĩ bụng, ngươi thực sự coi mình là huynh đệ kết nghĩa của đương gia nhà ta sao? Nhưng gã vẫn quay sang hô: “Điếc cả rồi sao? Không nghe thấy Đạo gia nói gì sao? Tìm đi! Mau đi tìm đi!”
“Vâng!” Một đám yêu tu lĩnh mệnh chia làm hai đường nhảy lên lục soát hai bên núi.
Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi tới trước mặt Hầu Kình Thiên, hỏi: “Ai thuê các ngươi giết ta?”
“Đạo gia, điều này thực sự chúng ta không biết. Tình hình hiện giờ thế này ta cũng muốn biết ai muốn giết ngài. Phỏng chừng đương gia cũng muốn biết, nhưng chưa chắc người trung gian đã chịu nói cho chúng ta.”
“Người trung gian là ai?”
Hầu Kình Thiên thở dài: “Đạo gia, điều này ngài đừng hỏi. Đầu tiên, người có thể làm nghề này khẳng định có chỗ dựa không nhỏ, không dễ trêu vào. Thứ hai, đây đều là việc làm ăn không thể công khai, người ta sẽ không dễ dàng để lộ thân phận. Ta cũng không biết đối phương là ai. Mặt khác, nghề nào cũng có quy định của nghề ấy, dù cho ta có biết thật cũng không thể nói cho ngài, phá hỏng quy củ sẽ gây phiền toái cho Độ Vân Sơn. Huống hồ, nói ngược lại, hẳn người mua sẽ không để lộ thân phận mình cho người trung gian. Dù ngài có tìm được người trung gian cũng chưa chắc đã có thể tra được người mua là ai.”
Ngưu Hữu Đạo ngẫm cũng thấy đúng, không gặng hỏi nữa, đổi chủ đề: “Không biết cái mạng này trị giá bao nhiêu tiền?”
“Ha ha…” Hầu Kình Thiên hơi ngượng ngùng đáp: “Ba vạn kim tệ. Nếu biết là Đạo gia ngài, dù có muốn ra tay, cái giá này chúng ta cũng không thể nhận.”
“Không giết ta, sau này các ngươi ăn nói thế nào với người ta?”
Hầu Kình Thiên thở dài: “Thu của người ta một vạn tiền đặt cọc rồi, theo quy củ, làm không xong việc đương nhiên không có tiền, cũng phải trả lại gấp đôi tiền cọc. Đương nhiên, đương gia cũng không thể vì chút tiền này mà hại huynh đệ mình.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu gọi: “Hắc Mẫu Đơn!”
Hắc Mẫu Đơn nhảy xuống ngựa đi tới: “Đạo gia!”
“Trên người các ngươi còn bao nhiêu tiền?”
“Hơn năm vạn kim tệ.”
Ngưu Hữu Đạo biết nàng cũng chỉ có chừng này, nên không gọi Viên Phương mà gọi nàng. Khi không nên lộ tài sản thì nhất định không thể lộ. Hắn nghiêng đầu ra lệnh: “Đưa năm vạn cho gã!”
Vị này tiêu tiền mạnh tay thật! Hắc Mẫu Đơn thầm ai thán, nhưng không nói gì, chỉ móc kim phiếu trên người ra, cất số tiền lẻ đi, đưa năm tờ kim phiếu cho Hầu Kình Thiên.
Hầu Kình Thiên giả ý từ chối: “Thế này…sao được?”
“Không được từ chối, ta đã khiến các ngươi phải thiệt thòi. Bảo ngươi cầm ngươi cứ cầm đi!”
“Nếu Đạo gia đã nói vậy, ta cũng chỉ có thể mặt dày cám ơn!” Hầu Kình Thiên chắp tay nhận kim phiếu, lòng nhảy nhót, không thiệt không thiệt, còn kiếm được lời. Lần này không phải chạy không rồi!
“Ngươi nhận được mối làm ăn này khi nào?”
Bỏ kim phiếu vào túi, Hầu Kình Thiên đáp: “Ngay khi ngài rời đi không bao lâu.”
Ngưu Hữu Đạo hơi nheo mắt lại, ánh mắt quỷ quyệt.
Mấy người nhàn nhã hàn huyên một lúc, chờ bầy yêu tu quay lại, không có tin gì, cũng không phát hiện ra bất kỳ kẻ nào đáng nghi.
Sau khi hỏi thăm tình hình, Hầu Kình Thiên hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, ngài xem, nên làm sao bây giờ?”
“Các ngươi đi về trước đi.”
“Được. Có điều, Đạo gia, có khả năng ngài đã bị theo dõi, trên đường đi phải cẩn thận. Chúng ta thất thủ, người mua còn có thể tìm người khác ra tay.” Hầu Kình Thiên nghiêm túc nhắc nhở một câu. Kim chủ xa hoa như thế, không nên xảy ra chuyện gì mới tốt, sau này mới có cơ hội kiếm tiền.
“Ừ, quay lại vấn an huynh trưởng cho ta!”
“Được! Vậy ta xin cáo từ. Đạo gia đi đường cẩn thận!”
Nhìn theo bầy yêu biến mất trong dãy núi, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng, ra hiệu cho hai người đi theo một đoạn.
Khi hai người quay lại xác nhận đám người Hầu Kình Thiên đã rời đi, Ngưu Hữu Đạo lại nhảy lên ngựa, ngồi ngay ngắn, hai mắt lấp lánh chăm chú nhìn con đường mờ mịt trước mặt, thúc mông ngựa: “Đi!”
Hắn không đi tiếp, mà dẫn mọi người quay lại theo đường cũ.
Cũng không hẳn là đi đường cũ quay lại, mà tìm một chỗ rẽ thích hợp, dẫn mấy người trốn vào trong núi.
Đường núi gồ ghề khó đi, đặc biệt là khi phải mang theo ngựa, sáu người vất vả một hồi mới tìm được một thung lũng để trốn.
Trạng thái tiến lên đột nhiên đổi thành trốn tránh khẩn cấp, đương nhiên vì nhận ra được nguy hiểm.
Vừa rồi đột nhiên bị chặn giết khiến cho Ngưu Hữu Đạo nhận ra được mối nguy hiểm trước nay chưa từng có. Sự nguy hiểm này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, hoàn toàn không đoán trước được, với tình huống không có manh mối gì, hắn thực sự không dám đi tiếp.
Không làm rõ việc này, không biết nguy hiểm từ đâu tới, cũng không biết bị theo dõi thế nào, quá bị động!
Sắp xếp người ngựa xong xuôi, mọi người thi thoảng lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo đang có vẻ suy tư nặng nề.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên dòng suối, ngẩng đầu nhìn vầng trăng cong cong soi sáng trên thung lũng.
Viên Phương tiến tới hỏi: “Đạo gia, chúng ta sẽ trốn ở đây sao?”
Ngưu Hữu Đạo lờ gã đi, một lát sau mới thả ra một câu: “Trả năm vạn cho Hắc Mẫu Đơn.”
“…” Viên Phương không nói gì, biết trước vậy thà đừng nói.
Hắc Mẫu Đơn đứng gần đó nghe vậy bèn đi tới nói: “Đạo gia, không cần đâu!”
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, vẫn chìm trong suy tư.
Viên Phương lấy ra năm vạn kín đáo đưa cho Hắc Mẫu Đơn rồi né ra xa xa.
Nhìn kim phiếu trong tay, thấy Ngưu Hữu Đạo đang mải nghĩ gì đó, Hắc Mẫu Đơn không lại gần quấy rối, cũng đại khái khá hiểu cách làm người của hắn, nếu hắn cho thì cứ cầm.
Có tiếng huỳnh huỵch từ đâu vọng tới chen lẫn với tiếng chim kêu kinh hãi đến mức Ngưu Hữu Đạo sực tỉnh lại, quay sang nhìn.
“Ở đây có một sơn động.”
Đoạn Hổ đi thăm dò trong thung lũng quay lại, phát hiện có một sơn động tự nhiên, vào xem thử, đã kinh động đến con chim tước đang nghỉ trong đó.
Mấy người tới xemt hử, quả nhiên là một sơn động, nói một cách chính xác là sau núi nứt ra một lỗ hổng. Cũng không lớn, lối vào có hình tam giác, sâu khoảng hai ba trượng.
Vào trong sơn động xem thử, Ngưu Hữu Đạo gọi: “Mang bản đồ đến đây.”
Đoạn Hổ móc bản đồ từ trong bọc hành lý của mình, ở đây không có bàn, đành cùng Ngô Tam Lương cầm bản đồ căng ra trước mắt hắn. Nguyệt điệp leo lên trên nham thạch chiếu sáng.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng trước bản đồ, ánh mắt nhìn dọc con đường vừa đi, cuối cùng rơi vào Độ Vân Sơn.
Ai muốn giết hắn? Hiện giờ kẻ thù của hắn cũng chỉ có mấy người đó, xét một cách tổng thể, ban đầu là Tống gia, sau đó vì hắn đã giết Tống Long nên liên lụy đến triều đình nước Yến. Ngoài hai thế lực này, lúc này hắn thực không nghĩ ra được có ai sẽ chạy đến tận nước Triệu đẩy mình vào chỗ chết.
Lần chặn giết này đã chứng minh rõ hắn đang bị theo dõi, đã bị khóa chặt và chính xác hướng đi.
Ai đang theo dõi hắn? Theo dõi thế nào? Nếu không làm rõ được rốt cuộc mình bị theo dõi thế nào, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào lưới kẻ thù, hắn không dám xông bừa nửa bước.
Hiện giờ hắn đã xác định được ba phái Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông và Thanh Tú Sơn đang đuổi giết mình. Một bên khác có thể biết hướng đi của hắn nhất chính là Độ Vân Sơn.
Căn cứ vào tình hình và phản ứng của Vân Hoan khi gặp gã, Độ Vân Sơn có thể loại trừ. Không có khả năng Độ Vân Sơn biết trước hắn sẽ đến bái phỏng, nếu biết trước và có sẵn ý đồ muốn hại hắn, sẽ không tha cho hắn rời đi, có thể dễ dàng bắt hắn lại, càng không thể có chuyện saud dó.
Bởi vậy, có thể tin Hầu Kình Thiên. Sau khi hắn rời đi, Độ Vân Sơn mới nhận được tin thuê giết.
Người của ba phái cũng có thể loại trừ. Nếu ba phái có thể nắm được chính xác con đường hắn sẽ đi, sẽ có thể tự mình chặn giết, không cần mượn tay Độ Vân Sơn.
Nói vậy, có phe thứ ba đã biết được hướng đi của hắn.
Phe thứ ba này phải tìm đến Độ Vân Sơn chỉ có hai khả năng. Hoặc là trong tay không có người nào có thể đẩy mình vào chỗ chết, hoặc là cách quá xa, người có thể đẩy mình vào chỗ chết không thể chạy tới kịp.
Còn có thể khẳng định một điều nữa, phe thứ ba không liên lạc với người truy sát của ba phái. Nếu không đã không cần tìm Độ Vân Sơn.