Ngay lúc này, Quản Phương Nghi đi vào trong mật thất, gật nhẹ đầu với Lữ Vô Song, sau đó mới cấp báo.
“Đạo gia, Tề quốc xảy ra chuyện.
Đúng là xảy ra chuyện thật, mặc dù nhân mã dưới trướng Đại Tư Mã Cao Phẩm của Tấn Quốc rất ổn định, nhưng lại bị Cao Phẩm ở sau lưng phá rối, nghĩ hết tất cả các biện pháp để chèn ép bọn họ.
Quân Tần rời xa quê nhà, phải đối mặt với tình hình bất lợi, trong lòng vốn đã lo sợ không yên rồi, bây giờ địa bàn Tần Quốc lại bị Yến, Hàn chia chắt, lòng người Quân Tần lung lay, Cao Phẩm nhờ đó bắt được cơ hội.
Bên trong Quân Tần có người bị xúi gục, đám người trông coi lương thảo làm phản, dùng một mồi lửa đốt sạch quân lương, sau đó chạy thẳng về phía Quân Tấn.
Đợi đến lúc Quân Tần kịp phản ứng lại, ra lệnh cho người đuổi theo chém giết, nhưng đã chậm!
Đại thế đã mất, tâm tư con người thay đổi, vì mạng sống, chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra.
Trên hành lang trung tâm của một phủ thành, cũng là trung tâm quân Tần chiếm đóng, La Chiếu đang banh mặt, lạnh lùng nhìn các chủ tân nhiệm Lô Uyên của Hiểu Nguyệt Các.
Lúc nghe được lời tra hỏi của La Chiếu, Lô Uyên lập tức phản bác.
“Tướng quân không trị nổi binh lính, không dùng binh nổi, ngược lại quay đầu trách tội lên đầu chúng ta, đây là đạo lý gì vậy?
La Chiếu nổi giận, nói.
“Ta đã nói, không được mượn tay người khác trông coi lương thảo, ta muốn Hiểu Nguyệt Các tự mình phái cao thủ đến trông coi, nếu như có cao thủ tọa trấn, sao quân địch có thể dễ dàng đốt hết lương thực như vậy? Phản quân cũng đâu dám làm càn!
Phản quân muốn đốt lương thảo thì không thể không có sự phối hợp của tu sĩ được, nói cách khác, toàn bộ phản quân cộng thêm một đám tu sĩ Tần Quốc nữa, bọn họ liên thủ với nhau giết chết người Hiểu Nguyệt Các canh giữ, sau đó phản quân mới có thể phóng hỏa chạy đi được.
Lô Uyên trầm giọng nói.
“Ta đã nghe lời tướng quân, điều người đến trông coi, là do tướng quân không dùng được binh, nếu không đã không phái đám phản quân kia đến trông coi lương thảo.
La Chiếu tức giận đến mức mài nát răng, ầm! Hắn đập tay lên bàn, giận dữ mắng.
“Phái người đến? Ngươi nghĩ rằng Hiểu Nguyệt Các là cái gì? Tùy tiện phái mấy người đến là có thể hù dọa người khác được sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết tình hình bây giờ thế nào? Lòng người lung lay, cho dù phái đội ngũ nào đến, đều sẽ trở thành mục tiêu mà quân Tấn xúi giục!
Vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Hiểu Nguyệt Các đều thay đổi, phó tướng ở bên cạnh lặng lẽ kéo tay áo của La Chiêu, nhưng La Chiếu lại vung mạnh tay hất ra.
Một trưởng lão trầm giọng nói.
“Tướng quân, xin ngài ăn nói cẩn thận. Bây giờ chúng ta sẽ xem như tướng quân đang nói nhảm, không tính toán với ngươi. Nhưng có một số việc tướng quân cũng nên biết, chính là vì lòng người lung lay, nên Hiểu Nguyệt Các chúng ta không thể không phái ra nhiều người theo giõi đại quân được, vì vậy mới làm cho lương thảo gặp nạn.
La Chiếu tức giận đến mặt mày trắng bệch, suýt chút nữa nôn ra máu.
“Các ngươi không biết cái nào quan trọng hơn sao? Hành quân đánh giặc, lương thảo là quan trọng nhất, nếu không có lương thảo, vậy thì chẳng phải chỉ một nhóm phản quân thôi đâu, mà là toàn quân bị diệt!
Trưởng lão kia vẫn khuyên can nói.
“Tướng quân, lúc này so đo cái này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, phải nghĩ ra kế sách khác.
La Chiếu cười lạnh, nói.
“Kế sách? Còn có kế sách gì? Lời nói của ta còn có tác dụng gì không? Vốn dĩ Vệ Quốc đưa ra điều kiện với tam phái, ta để cho các ngươi đồng ý với bọn họ, các ngươi không chịu, làm cho Cố Viễn Đạt làm phản thành công, khiến cho cục diện thay đổi trong nháy mắt. Ta để cho các ngươi triệu tập người đi canh giữ lương tảo, nhưng các ngươi không nghe, tự ý làm việc, làm cho lương thảo bị thiêu hủy. Nếu Ngọc Thương tiên sinh còn sống, chắc chắn sẽ nghe theo đề nghị của ta, nhưng đổi lại là các ngươi, ta đã bó tay rồi, các ngươi muốn làm thế nào cũng không cần hỏi ý kiến của ta nữa.
”Tướng quân...
Phó tướng ở bên cạnh lôi hắn lại, không thể nói ra loại lời này được, dễ đưa đến họa sát thân.
Chuyện cho đến nước này, La Chiếu cũng mặc kệ, có một số chuyện cứ nghẹn ở cổ họng, không nói ra thật sự không thoải mái.
Khuôn mặt của Lô Uyên đen lại, đối phương nói đến Ngọc Thương, không khác gì chửi bới hắn vô dụng.
Thật sự không biết là lúc đó hắn cũng khó xử sao, hắn vừa trở thành các chủ Hiểu Nguyệt Các nên có nhiều người không phục, vừa mới lên chức mà đồng ý điều kiện của Vệ Quốc ngay thì người ta sẽ nhìn hắn thế nào? Hơn nữa nhìn tình hình lúc đó mà xem, không cần đồng ý cũng được.
Còn về chuyện lương thảo, hắn cũng có chỗ khó, đầu tiên là cho rằng lương thảo thiêu hủy cũng chẳng sao, chỉ cần giám sát chặt chẽ bên dưới là được, thế cục trước mắt dễ làm lòng người lung lay, nếu có phản quân xuất hiện, mặt mũi các chủ mới nhậm chức như hắn thật không dễ nhìn.
Bên phía Quân Tề, biết được kinh biến này, ngay cả Hô Diên Vô Hận cũng tức giận đập bàn, mắng mỏ La Chiếu lại phạm sai lầm cấp thấp thế này!
Mà chân chính tiến thối lưỡng nan chính là Quân Tần, hơn hai triệu nhân mã, mặc dù trên tay còn chút lương thảo, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, nay biết lương thảo đã bị đốt, càng làm cho quân bàng hoàng hơn.
Vậy là có không ít người lặng lẽ liên lạc với Quân Tấn bên kia, ý đồ muốn đầu nhập vào.
Cuối cùng, lúc trưởng lão Khí Vân Tông xâm nhập trung tâm Quân Tấn, tìm được Cao Phẩm, cười ha ha nói.
“Cao đại nhân, chuyện lớn đã thành, Quân tần đầu hàng, người Hiểu Nguyệt Các đến liên hệ với ta, xin hàng! Còn về điều kiện đàm phán, còn mời Cao đại nhân quyết định.
Cao Phẩm ném văn thư trong tay lên bàn, từ từ đứng dậy, nói.
“Điều kiện? Không có điều kiện!
Trưởng lão Khí Vân Tông nghi ngờ, nói.
“Chỉ cần đối phương đầu hàng, nếu điều kiện không quá đáng thì vẫn có thể đồng ý được mà?
Cao Phẩm nhàn nhạt mỉm cười nói.
“Trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi, ta muốn hắn đầu hàng làm gì? Nếu muốn hàng, thì phải hàng từ sớm, mà lúc này đầu hàng, đã muộn! Ta đã ra lệnh xuống, mặc kệ là cả toàn bộ Quân Tân, chỉ cần ở trong bất kỳ đoàn đội nào của quân Tần, tuyệt đối không nhận, cự tuyệt đầu hàng.
Trưởng lão kinh ngạc, nói.
“Vì sao? Chẳng lẽ đại nhân muốn nhân cơ hội tiêu diệt hết quân địch?
Cao Phẩm cười ha ha, nói.
“Đầu tiên làm đối phương chó cùng rứt giậu, sau đó liều mạng với ta? Cao Mô không phải là người làm ra những chuyện ngu xuẩn thế này. Trưởng lão, bây giờ không cho đầu hàng, cũng không ra tay, đó mới là kế hay. Nếu chịu cho bọn chúng đầu hàng, hơn hai triệu nhân mã kia cần bao nhiêu lương thảo mới nuôi nổi? Đó không phải là con số mà chúng ta có thể đưa ra nổi, nhưng mà… Nếu như Quân Tề là minh hữu, vì vậy phải làm cho bọn họ đi tìm quân Tề để nghĩ biện pháp.
Trong lời nói có ý vị thâm trường.
Trưởng lão khẽ giật mình, sau đó bừng tỉnh ra, hiểu được, bây giờ cự tuyệt đầu hàng, Quân Tần sẽ không có lựa chọn khác, chỉ có thể lui về phía sau, đi qua Quân Tề xin giúp đỡ, mà tồn kho của Quân Tề cũng không có nhiều, đây là ép Quân Tần đi tiêu hao lương thảo của Quân Tề.
“Hay! Cao đại nhân thật quá tài giỏi!
Trưởng lão tỉnh ngộ, liên tục vỗ tay khen hay.
…
Tử Kim động, đại điện nghị sự, Nghiêm Lập và Phó Quân Nhượng cùng với các trưởng lão nhanh chóng đến đây, bọn họ đi vào đại điện mới phát hiện ra, hai vị Thái Thượng trưởng lão Xuân Tín Lương và Đồ Khoái cũng ở đây, những người đi đến nhanh chóng hành lễ với hai người.
Người đã đến đầy đủ, Cung Lâm Sách lên tiếng đầu tiên.
“Các vị có biết còn ai chưa đến không?
Tất cả mọi người nhìn xung quanh, Nghiêm Lập nói.
“Nguyên Ngạn trưởng lão.
Cung Lâm Sách hơi gật đầu, nói.
“Vì sao hắn không đến?
Mọi người nhìn nhau, Mạc Linh Tuyết nói.
“Nghe nói là chưởng môn phân phó Nguyên trưởng lão đi làm việc gì đó.
Cung Lâm Sách nói.
“Đúng vậy. Chính xác mà nói là do ta cố ý đẩy hắn đi chỗ khác.
Cố ý đẩy đi? Tất cả mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó nhìn về hắn, chờ Cung Lâm Sách nói hết, bọn họ biết chưởng môn nói vậy là có nguyên nhân.