Ngưu Hữu Đạo nói.
“Bên ngoài có lời đồn rằng Ngọa Hổ tỉnh, vô địch thiên hạ.
Giống như đang hỏi thăm, chắc hẳn người cầm đao cảm thụ của mình là khắc sâu nhất.
“Vô địch thiên hạ?
Viên Cương chăm chú nhìn thi thể của Nguyên Sắc, chậm rãi nói.
“Có lẽ là thật, nhưng chắc chắn không phải ta. Lời nói kia đúng với trường hợp đao này trong tay tu sĩ khác, nhưng trên tay loại người như ta thì không làm được chuyện vô địch thiên hạ. Hắn quá chủ quan kinh địch, ta cũng không ngờ rằng Nguyên Sắc không trốn tránh mà chính diện đón một đao, nên sau đó hắn mới không kịp trở tay, nếu không thì ta không thể làm hắn bị thương được. Nếu gặp người như thế, mà không phải cùng hoàn cảnh, ta sợ mình ngay cả đến gần kẻ địch cũng không đến gần được.
Đối với điểm này, người biết chuyện sẽ không nghi ngờ, thử hỏi Viên Cương ngay cả phi hành cũng không làm được, sao có thể truy sát được loại cao thủ như Nguyên Sắc chứ.
Chỉ nhìn thôi cũng đoán được, ngay cả Viên Cương cũng rất bất ngờ, nếu không trước đó cũng không kêu mọi người chạy trước, hắn dùng cả tính mệnh để chặn đường phía sau, để có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người chạy trốn.
Lữ Vô Song nói.
“Không cần xem nhẹ bản thân, Nguyên Sắc là kẻ có thuật pháp kỳ lạ, nhục thân cứng rắn, đao kiếm không thể tổn thương, lúc trước dù Cửu Thánh ở đây thì có rất ít người có thể phá được phòng ngự của hắn, vậy mà bây giờ lại bị ngươi dùng một đao chém chết, đã đủ thấy uy lực của ngươi rồi. Cái gọi là Ngọa Hổ thức tỉnh, vô địch thiên hạ của Tây Vô Tiên, có lẽ là chỉ về uy lực thẳng tiến không lùi của nó. Nhưng mà, trong thiên hạ này, có lẽ không có ai có thể trực tiếp chặn một đao này của ngươi được.
Ánh mắt nàng nhìn Viên Cương có chút phức tạp.
Viên Phương sợ hãi đứng phía sau, ánh mắt hắn nhìn về phía Viên Cương như nhìn một con quái vật.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Còn có chuyện quan trọng hơn, bây giờ không phải là lúc bàn về vấn đề này, chúng ta không thể ở lâu đây được.
Hắn quay đầu ra hiệu Viên Cương xử lý hiện trường.
Viên Cương lập tức lục soát trên người Nguyên Sắc, vơ vét tất cả đồ đạc của hắn, sau đó Vân Cơ nắm tay, làm cho thi thể của Nguyên Sắc chìm vào trong đất. Cả đám người nhanh chóng rời khỏi nơi này, làm sập thông đạo, hoàn toàn chôn Nguyên Sắc vào trong núi.
Sau khi chui ra khỏi sơn động, Ngưu Hữu Đạo lập tức nói với Quản Phương Nghi.
“Nguyên Sắc đã chết, tan đàn xẻ nghé, Đại Nguyên Thánh Địa đã mất đi tư cách của Phiêu Miểu Các, nếu biết Viên Phương làm nội ứng cho La Thu cũng không sao, cho dù người Phiêu Miểu Các biết rõ thì cũng không dám đụng người của La Thu. Sống chết của Nguyên Phi không quan trọng nữa, ngươi để cho Sa Như Lai tự xem mà xử lý, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa La Phương Phỉ quay về. La Phương Phỉ không chịu được lâu nữa, nhanh chóng kêu Sa Như Lai tổ chức người đi vào Mao Lư Sơn Trang, ngươi tìm một nơi nào đó giấu La Phương Phỉ đi, tránh cho La Thu nghi ngờ, sau đó nhanh chóng đưa La Phương Phỉ cho Quỷ Y chữa trị!
- Vâng!
Quản Phương Nghi lập tức dẫn người đi.
Viên Phương rất vui vẻ đi theo trở về, hắn biết Nguyên Sắc chết rồi, lại nghe lời nói của Ngưu Hữu Đạo, cũng đã có lực lượng trong người, không sợ!
Nếu là trước đó, hắn sợ bất cứ người nào trong Đại Nguyên Thánh Địa, nhưng sau khi trải qua chuyện này, Viên Phương đã không giống lúc trước nữa.
Nhóm người Ngưu Hữu Đạo cũng không tiếp tục ở lại, chuẩn bị chuyển nơi ở.
Ngân Nhi vẫn cắn chặt chuyện kia, mang thù nói.
“Đạo Đạo, ngươi đánh ta!
Ngưu Hữu Đạo kéo tay áo, gặp nàng cắn chết cũng không tha, còn ra vẻ rất tức giận, lúc này mới đổi khuôn mặt tươi cười, dỗ.
“Ngân Nhi ngoan, ta cho ngươi rất nhiều đùi gà có được không?
Sự tức giận trên mặt Ngân Nhi biến mất không sót lại gì, hai mắt nàng sáng long lanh, liên tục gật đầu, nói.
“Được.
Trợn trắng mắt một cái, Ngưu Hữu Đạo, vươn tay bóp một cái sau cổ nàng, làm cho Ngân Nhi hôn mê.
Một nhóm người nhanh chóng rời đi, tìm được một nơi hẻo lánh khác để dừng chân, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vầng trăng cô đơn trên núi, Ngưu Hữu Đạo ngồi một mình nhìn về phủ thành nơi xa xa.
Lữ Vô Song kéo váy chậm rãi bước từng bước trên mặt đất, đi đến gần hắn, nói.
“ Sợ không?
Ngưu Hữu Đạo trả lời.
“Có chút.
Lữ Vô Song nói tiếp.
“Ta nói rồi, ngươi không nên mạo hiểm như vậy, có lúc nên hi sinh thì phải chấp nhận hi sinh, nếu cứ mềm lòng không bỏ xuống được, sẽ phải chết.
“Ta nhắc lại lần nữa cho ngươi nghe, Lục Thánh không giống như những đối thủ của ngươi lúc trước, bọn họ có thể sống đến giờ này đã chứng minh rằng không ai ngu dốt hết. Bọn họ khác với những người phía dưới, không vướng bận gì cả, lại có thêm thế lực và thực lực tuyệt đối, nếu trực tiếp ra tay với Lục Thánh, mà bị bọn họ tóm được sơ hở, ngươi rất khó cứu được tình hình, nếu không chắc chắn tuyệt đối thì không được làm bừa, không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu!
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, cũng không biết có nghe vào hay không.
...
Mao Lư Sơn Trang bị tổn hại không nhiều, chỉ là mặt đất bị phá hoại, xới lên nhiều hố hớn xung quanh sơn trang, làm cho vài căn phòng bị ngã lệch.
Ngược lại những kiến trúc gần sơn trang bị phá hủy không ít, sau khi La Thu và Nguyên Sắc chui xuống đất từ Mao Lư Sơn Trang, sau đó phá đất chui ra ở chỗ khác, uy lực lúc bay lên làm cho kiến trúc quanh đó bị phá hủy hoàn toàn, Vương Phủ sát vách không nằm trong khu vực đánh nhau, nên không gặp tai nạn, xem như là có thể tránh thoát được một kiếp.
Mặc dù như vậy, nếu sơn trang muốn sửa chữa, lấp đầy những rãnh to phía dưới thì cần không ít đất, cũng phải sửa chữa lại mấy căn phòng ở bị ngã.
Người Đại Nguyên Thánh Địa, còn canh giữ cao độ ở chỗ này, người Mao Lư Sơn Trang thấy có đánh nhau, nên bị dọa không biết chạy đi đâu rồi.
Trong một đại sảnh vẫn chưa bị phá hủy, Nguyên Phi được thả khỏi lưới, sau đó bị người khác nhấn ngồi trên ghế, pháp lực của nàng bị hạ cấm chế, tay chân bị thương nặng, không đứng dậy nổi.
Nguyên Xuân phất tay, ra hiệu những người khác lui xuống, cười mỉm đứng ở trước mặt Nguyên Phi, đâu còn dáng vẻ khúm núm của tỳ nữ nữa.
“Không ngờ rằng mình sẽ có ngày hôm nay đúng không? Ngươi có muốn biết vì sao mình bị lộ không?
Nguyên Xuân cười hỏi.
Nguyên Phi bị thương nên tinh thần không được tốt.
“Muốn, nói đi.
Nàng muốn biết mình thua ở chỗ nào.
Nguyên Xuân móc ra bình bạc nhỏ từ trong tay áo, lắc lư trước mặt Nguyên Phi, nói.
“Ngươi đổi đồ của ta, ngươi nghĩ là ta không biết sao? Ta có làm ký hiệu lên đồ của mình.
Thì ra vấn đề ở chỗ này! Nguyên Phi cười lạnh.
“Nói như vậy, bởi vì ngươi có công báo cáo, nên được Nguyên Sắc cân nhắc, nên dám đắc ý vênh váo trước mặt ta sao?
Bốp! Một cái tát vang dội, trực tiếp đánh cho Nguyên Phi chảy máu mũi.
Nguyên Xuân lắc lắc bàn tay vừa đánh người.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, là từ lúc con mắt kia của ngươi bị móc xuống, Thánh Tôn lập tức đề phòng ngươi, sợ ngươi ghi hận trong lòng. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã phụng mệnh Thánh Tôn giám sát hành động của ngươi.
Trên mặt Nguyên Phi lộ nụ cười thảm, nhưng nàng không thèm quan tâm, lắc đầu nói.
“Ngươi chỉ muốn nói với ta những thứ này?
Nguyên Xuân nói.
“Ta cảm rất kỳ quái, ngươi là một người đứng dưới một người nhưng đứng trên vạn người ở Đại Nguyên Thánh Địa, cần gì phải đầu nhập vào La Thu? La Thu cho ngươi chỗ tốt gì chứ?
Nguyên Phi nói.
“Nguyên Sắc để cho ngươi đến thẩm ta sao? Vì sao hắn không tự mình đến hỏi?
Lần thẩm vấn này không có quan hệ gì với Nguyên Sắc, Nguyên Sắc còn chưa có trở về, mà Nguyên Xuân lại đang nhàn rỗi, nên đến thẩm vấn một chút cũng không sao, nàng lạnh nhạt nói.
“Nói đi, thành thật nói ra, có lẽ ta còn cho ngươi chết một cách sảng khoái, tránh nhiều tra tấn không cần thiết.
Nguyên Phi nói.
“Ngươi không có tư cách thẩm vấn ta, để Nguyên Sắc tự mình đến!
“Ta không có tư cách? Ha ha!
Nguyên Xuân cười quái dị, bỗng nhiên nàng cúi đầu nói nhỏ bên tai Nguyên Phi.
“Trong mắt ta, ngươi mới là chuyện cười! Nói cho ngươi một bí mất, thân phận của ta chính là thê tử bái đường của Thánh Tôn, hắn chính là trượng phu của ta,