Còn La Phương Phỉ, hai gò má và môi nàng đã tím đen, Gia Cát Trì ngồi xếp bằng sau lưng nàng, hai chưởng đánh trên lưng, áp chế độc tính trong người La Phương Phỉ.
“Ngươi đi giúp nàng áp chế độc trong cơ thể.
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu Viên Phương một cái.
Viên Phương khom lưng cúi đầu đến gần, thay thế Gia Cát Trì.
Không có cách nào khác, bây giờ không có nhiều người, Lữ Vô Song mất pháp lực, thực lực của Viên Cương mạnh nhưng không giỏi về pháp lực, Vân Cơ bị thương nặng, ốc không mang nổi mình ốc.
Bây giờ những người có thể thi pháp áp chế độc tính cũng chỉ có Ngưu Hữu Đạo và Gia Cát Trì, Ngưu Hữu Đạo còn phải khống chế đại cục, nên phải nhờ Gia Cát Trì đến giúp đỡ.
Vì vậy Viên Cương đi bên ngoài canh gác thay thế Gia Cát Trì.
Gia Cát Trì đứng dậy nhắc nhở.
“Độc trong người nàng rất kỳ lạ, vết thương còn có một mùi thơm, sợ là không chống đỡ được lâu, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp khác.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, trước đó bọn họ đã nhận ra lúc kiểm tra cho La Phương Phỉ.
Quản Phương Nghi kinh ngạc, nói.
“Nàng trúng độc?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Nguyên mập mạp không đơn giản, hắn chuẩn bị một kế liên hoàn, để cho người ta không đề phòng được, ai cứu La Phương Phỉ đi cũng bị trúng chiêu. Nhưng ngươi không cần lo lắng, chỉ cần thi pháp áp chế, kiên trì một thời gian là được. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết Nguyên Phi, sư đồ Quỷ Y còn ở trên tay Sa Như Lai, có lẽ cũng ở gần đây, giải quyết xong Nguyên Phi, chúng ta sẽ đưa người cho Sa Như Lai để cứu chữa.
Sau đó hắn quay đầu lại nói với Gia Cát Trì.
“Ngươi đi với nàng một chuyến, Hồng Nương sẽ nói cho ngươi biết cần làm gì.
Gia Cát Trì gật đầu, Quản Phương Nghi cũng nói một câu.
“Đi!
Lập tức dẫn người rời đi, chuyện quá gấp gáp, không thể chậm trễ một giây nào nữa.
Ai ngờ hai người còn chưa ra khỏi sơn động, đã thấy một người khoan thai đi đến, đó chính là Viên Cương, sắc mặt hắn ngưng trọng, xua tay ngăn hai người lại.
“Không thể ra ngoài.
Quản Phương Nghi cảm thấy không đúng, ít nhất là thấy phản ứng của Viên Cương có vấn đề.
“Sao vậy?
“Nguyên Sắc đến đây.
Viên Cương ném ra câu này rồi lướt qua hai người, vội vàng chạy về trong sơn động.
Nguyên Sắc? Quản Phương Nghi và Gia Cát Trì đều giật cả mình, nhanh chóng chạy trở về.
Đến chỗ sâu trong sơn động, thấy được Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương cấp báo.
“Đạo gia, Nguyên Sắc đến, đi nhanh!
Vân Cơ đang khoanh chân nhắm mắt bỗng nhiên mở hai mắt ra, Viên Phương lập tức hoảng sợ, Lữ Vô Song cũng kinh hãi.
“Đi!
Ngưu Hữu Đạo chỉ nói một tiếng, sau đó vọt đến chỗ bên cạnh, ôm Ngân Nhi đang hôn mê lên.
Quản Phương Nghi cũng nhanh chóng kéo cánh tay của Lữ Vô Song, Gia Cát Trì ôm La Phương Phỉ lên.
Viên Phương kinh hãi chạy theo, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nếu để Nguyên Sắc thấy mình ở đây, sao có thể tha cho hắn được!
Đi như thế nào? Cả đám người nhìn về phía Vân Cơ.
Vân Cơ đứng lên đã mất đi không ít sức lực.
“Dẫn theo nhiều người như vậy thật quá sức, nhất là với tình trạng bây giờ của ta.
“Đi!
Nàng nói dứt lời thì Ngưu Hữu Đạo ôm Ngân Nhi chạy về một mật đạo khác.
Thỏ khôn có ba hang, nơi này không chỉ có một lối ra duy nhất, nên tất cả mọi người chạy nhanh theo con đường đó.
Viên Cương cầm đao đi sau cùng, dưới sự dẫn đường của Ngưu Hữu Đạo, Gia Cát Trì cũng ném La Phương Phỉ cho Viên Phương, đi cuối cùng với Viên Cương…
Trong bóng đêm, Nguyên Sắc nhảy xuống đỉnh núi, hắn dùng pháp nhãn nhìn chằm chằm Bạch Bức đang phi hành.
Hắn thấy Bạch Bức đang xoay quanh một chỗ trên núi, Nguyên Sắc lập tức lách mình đến, nhảy xuống trên một thân cây trên sườn núi, hắn thấy được một cửa hang sau tảng đá lớn.
Tảng đá vểnh lên vừa đúng lúc che chắn cửa động, nếu như không quan sát kỹ thì không nhìn thấy được cửa động này.
Nguyên Sắc cười lạnh một tiếng, lắc mình bay lên không trung, hút Bạch Bức vào trong tay, sau đó chui vào sơn động.
Cả người hắn lóe lên khắp nơi trong sơn động, sau đó xông thẳng đến cuối cùng, đúng là có thể nói kẻ tài cao gan cũng lớn.
Ở cuối sơn động, không có ai cả, cũng không nhìn thấy thông đạo khác.
Ánh mắt Nguyên Sắc lạnh lẽo, hắn thả Bạch Bức trong tay ra, Bạch Bức kêu chiêm chiếp xoay quanh, cuối cùng đậu lên một vách động, sau đó không ngừng kêu.
Nguyên Sắc tóm nó vào trong tay, bỏ vào trong ngực mình, hai tay liên tục đào, vách động bị cắt ra như đậu hũ…
Trong mật đạo, một đám người đang nhanh chóng chạy trốn.
“Sao Nguyên Sắc đến được đây.
Vừa chạy trốn, Ngưu Hữu Đạo vừa trầm giọng hỏi.
“Hồng Nương, ngươi bị theo giõi sao?
Quản Phương Nghi im lặng, nàng cũng không biết có phải mình bị theo dõi hay không nữa, lúc trước nàng đến đây rất cẩn thận, rõ ràng lúc đó Nguyên Sắc đã đi rồi.
Viên Cương ở phía sau nói.
“Có lẽ không phải, hắn không đi theo chúng ta, nếu không thì đã ra tay từ trước, còn con dơi trắng kia là vật dẫn đường, ta ở xa xa nhìn thấy Nguyên Sắc và con dơi trắng đang tìm kiếm.
Hắn giơ tay chỉ vào La Phương Phỉ.
“Nếu dựa vào truy tung, có lẽ trên người nàng có vấn đề.
“Con dơi trắng?
Gia Cát Trì khẽ giật mình.
Mấy người vừa đi nhanh vừa nhìn về hắn, lời nói của hắn tỏ rõ rằng mình đã biết vấn đề, nói lên rằng trước đây hắn đã thấy qua, nhưng lại bỏ quên mất.
“Là mùi hương!
Bỗng nhiên giọng nói của Lữ Vô Song ở phía trước vang lên, sau đó nhìn về phía La Phương Phỉ, như hiểu ra gì đó.
“Ta đang nghĩ vì sao hắn lại đuổi theo La Thu không tha, quả nhiên Nguyên mập mạp có chuẩn bị phía sau nữa.
Tiếng nổ ầm ầm bỗng nhiên vang lên liên tiếp dưới nền đất, từ phía đầu thông đạo truyền đến, dùng thực lực của mọi người ở đây đều phát hiện ra, hắn đang đi về phía bọn họ.
Đám người kinh hãi, Vân Cơ đã cố gắng lấp kín thông đạo rồi, vì sao Nguyên Sắc có thể tìm chính xác được đến vị trí này chứ?
Lại một trận nổ vang lên, tiếng vang ngày càng gần.
Vân Cơ lập tức vươn tay thi pháp, cửa động bốn phía bị phủ kín lại.
Lữ Vô Song kêu lên.
“Vô dụng thôi. Trên đất đã bị ngưng kết hương khí từ người La Phương Phỉ bay ra, hắn sẽ đuổi đến ngay, bây giờ phải lập tức bỏ La Phương Phỉ lại, nếu không thì mọi người đừng hòng trốn!
Nàng đoán rất đúng, Viên Phương ôm La Phương Phỉ nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng đã chậm, một tiếng ầm ầm vang lên, đất đá bay khắp nơi, một bóng người vọt đến, người này chính là Nguyên Sắc.
Chạy không thoát! Tất cả mọi người đều sợ ngây người, cũng dừng lại, không ai dám nhúc nhích.
Chỉ dựa vào việc Nguyên Sắc có thể đuổi đến trong tình huống này, có thể thấy được tốc độ truy kích của hắn rồi đấy.
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng thi pháp làm cho Ngân Nhi tỉnh lại.
Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Sắc đảo qua đám người, bỗng nhiên dừng ở trên Tam Hống Đao của Viên Cương, lại nhìn đầu cá của hắn, không nhịn được nhíu mày cười nói.
“Thánh Tử Ma Giáo!
Ánh mắt hắn quay lại nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi và Viên Phương, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, chỉ có hai người này là không có, nhìn thấy Viên Phương đang trợ giúp La Phương Phỉ, hắn cười lạnh lần nữa, nói.
“Yêu hòa thượng, ngươi giỏi đấy, giả vờ rất giống, vậy mà có thể qua mặt được ta!
Viên Phương làm ra vẻ mặt xấy hổ, nhiều hơn chính là sợ hãi không giấu được.
“Đạo Đạo!
Ngân Nhi vừa tỉnh lại gọi một tiếng, mặc dù bây giờ Ngưu Hữu Đạo đang đóng giả làm Vương Khiếu, nhưng Ngân Nhi vẫn có thể nhìn ra.
Bốp! Ngân Nhi trợn tròn mắt, bởi vì Ngưu Hữu Đạo vừa tát cho nàng một cái, chưa xong, lại tát một cái nữa.
Một bàn tay liên tiếp một bàn tay, Ngân Nhi có cảm giác như mình bị đánh ngu.
Đừng ngốc! Ngưu Hữu Đạo suýt chút nữa là đã kêu nàng là tổ tông luôn, nhưng như vậy không hợp lẽ thường, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, Ngưu Hữu Đạo giao người cho Quản Phương Nghi, để nàng ra tay chọc giận người này.
Mặc kệ sau khi Thánh La Sát hiện thân thì không nhận người thân, bây giờ chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà làm.
Đúng lúc này, Nguyên Sắc vui tươi hớn hở chạy đến.
Ánh mắt Viên Cương hiện lên ánh sáng lạnh, quét ngang đao trong tay, bỗng nhiên rống lên một tiếng.
“Đi mau!