Mặc dù hắn biết Lữ Vô Song đã là người bên này, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn cảm thấy khó tin nổi. Dù sao dưới uy danh nhiều năm của Vô Song Thánh Tôn, hắn vẫn cảm thấy có chút áp lực, cộng thêm ánh mắt tìm hiểu kia của Lữ Vô Song, làm cho Sa Như Lai không có cảm giác tự nhiên.
Thấy dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi của hắn, Ngưu Hữu Đạo cười nói.
“Đều là người một nhà, có chuyện gì cứ nói thẳng.
Sa Như Lai hơi gật đầu,nói.
“Lục Chi Trưởng đã đến, đã cùng thành thân với Nguyên Phi, ngay cả chuyện động phòng cũng đã làm.
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười nói.
“Nhanh như vậy sao?
Sa Như Lai nói.
“Việc này không kéo dài được, Nguyên Phi không thể thường xuyên đi ra ngoài, vì vậy phải tranh thủ thời gian làm cho xong chuyện. Thật ra chỉ cần có danh phận mà không động phòng cũng được, nhưng không thể không làm cho Nguyên Phi đi đến bước này, để hoàn toàn chặt đứt khả năng quay đầu về phía Nguyên Sắc, La Thu cũng không yên lòng. Mà bản thân Nguyên Phi cũng không bài xích chuyện này, điều này chứng minh nàng đã yên tâm. Nếu đã người tình ta nguyện, mọi người làm theo nhu cầu, vậy thì không có gì lạ cả.
Ngưu Hữu Đạo thổn thức.
“Thật đúng là… Không từ thủ đoạn thật.
Sa Như Lai nói.
“Nhưng lại rất có hiệu quả.
Hắn lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, đặt lên trên tường, nói.
“Sau đó Nguyên Phi chỉ ra nơi giam giữ Phương phỉ, nàng có thể chắc chắn rằng Phương Phỉ còn đang ở trong Mao Lư Sơn Trang, không bị giấu đến chỗ khác Nguyên Sắc tự mình tạo ra một địa đạo bên dưới sơn trang, nhưng tình hình bên trong thế nào, Nguyên Phi cũng không biết rõ, dưới đó do Nguyên Sắc tự mình kiểm soát, không cho Nguyên Phi bước vào.
“Nhưng với sự hiểu biết của nàng về Nguyên Sắc, chắc chắn bên trong có bố trí trận pháp ảo giác, bởi vì Nguyên Sắc xuống dưới chuẩn bị rất lâu mới xong. Nếu như có người muốn cứu La Phương Phỉ, chắc chắn Nguyên Sắc sẽ có đủ thời gian để phản ứng lại.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ gật đầu, nói.
“Nếu là trận pháp ảo giác cũng không thể được tạo thành trong phạm vi quá lớn, chỉ cần biết vị trí đại khái là được.
Sa Như Lai nói.
“Ý của Nguyên Phi là, muốn ra tay thì ngoài hạ độc ra thì không còn cách nào khác nữa, muốn ám sát Nguyên Sắc cũng không thể dùng biện pháp bình thường khác được. Công pháp của Nguyên Sắc rất kỳ lạ, da thịt bên ngoài của hắn gần như đao thương bất nhập, cho dù đánh lén cũng khó làm cho hắn bị thương được.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Từ tin tức bên Mao Lư Sơn Trang truyền đến, lúc đồ ăn được đưa lên, sẽ có mấy người thay nhau kiểm tra, ngay cả Nguyên Phi cũng không làm chủ được, sao có thể hạ độc được?
Chuyện này Viên Phương đã tận mắt nhìn thấy.
Sa Như Lai nói.
“Mặc dù nàng ta không thể khống chế được mấy người kiểm tra kia, mà mấy người đó cũng không nghe lời nàng, nhưng vẫn có biện pháp động tay chân. Đã có kế hoạch rồi, Nguyên Phi phụ trách ra tay, nếu thành công thì rút lui ngay, còn chuyện đánh với Nguyên Sắc phía sau, còn có chuyện cứu Phương Phỉ, nàng không nhúng tay vào.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nói.
“Nguyên Phi lo lắng cũng có thể hiểu được, nếu Nguyên Sắc trúng độc, muốn lăn ra ngã cũng cần một thời gian sau, nếu nàng không rút đi ngay, chắc chắn Nguyên Sắc có thể giết Nguyên Phi ngay được. Còn La Thu thì sao?
Sa Như Lai nói.
“La Thu đồng ý. Trước khi ra tay, La Thu sẽ bí mật chạy đến gần đó, nếu như Nguyên Phi thành công, hắn sẽ tự mình ra tay đối phó Nguyên Sắc.
“Lữ Vô Song chen lời.
“Nếu Nguyên Sắc trúng độc thật, vậy thì không thể chạy nổi, hắn sẽ không thoát khỏi tay La Thu được.
Sa Như Lai nhìn nàng một cái, tiếp tục nói.
“Ta chỉ lo lắng lời của Nguyên Phi nói, nếu Nguyên Sắc bày ra trận pháp ảo giác ở chỗ giam giữ Phương Phỉ, vậy thì người khác khó có thể cứu được Phương Phỉ trước khi Nguyên Sắc đến, nếu như Nguyên Sắc phát hiện mình trúng độc, chắc chắn sẽ đoán ra có người muốn cứu Phương Phỉ, ta lo lắng hắn sẽ đi khống chế nàng đầu tiên. Thấy La Thu ra tay, chỉ sợ rằng Nguyên Sắc sẽ giết chết Phương Phỉ cho hả giận.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“La Thu làm sao bảo vệ được sự an toàn của con gái hắn?
Sa Như Lai nói.
“Hắn nói sẽ ra tay trước cuốn lấy Nguyên Sắc, để cho chúng ta xuống dưới cứu người.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Nếu Nguyên Sắc biết chúng ta đến đây. Cho dù có ngươi đến đánh, hay bị trúng độc đi nữa, việc đầu tiên Nguyên Sắc làm chính là khống chế La Phương Phỉ, nếu La Thu không giữ chân hắn được thì làm thế nào đây? Nếu Nguyên Sắc phát hiện mình trúng độc rồi giết La Phương Phỉ làm đệm lưng thì sao?
Sa Như Lai nói.
“Hắn nói có thể giữ chân được, ta còn có thể nói gì nữa? Nghi ngờ thực lực của hắn không giữ chân nổi sao? Đây cũng là nguyên nhân ta phải chạy đến tìm ngươi.
Hắn nói xong, quay đầu về phía Vân Cơ.
“Bây giờ đã biết Phương Phỉ ở trong sơn trang, cũng biết vị trí đại khái, nếu thật sự không được, các ngươi thử đi trước cứu người xem.
Cả đám người đều hiểu ý của hắn, muốn lợi dụng thuật pháp địa độn kỳ diệu của Vân Cơ.
Ngưu Hữu Đạo là người đầu tiên bác bỏ.
“Không được! Vừa biết tình hình của La Phương Phỉ thì đã có người đến cứu, chắc chắn La Thu sẽ nghi ngờ ngươi. Làm hư chuyện lớn của La Thu, đừng nói đến chuyện La Thu nể mặt con gái bỏ qua cho ngươi, ít nhất Nguyên Sắc cũng sẽ tránh được một kiếp, nếu cướp người ngay dưới mí mắt của hắn, ngươi cảm thấy Nguyên Sắc trong cơn giận dữ sẽ tha cho người của Mao Lư Sơn Trang sao?
Vân Cơ cũng nói.
“Nguyên Sắc không muốn ra tay với La Thu, nên sẽ không bí mật đưa người đi nơi khác, mà chỉ sợ Nguyên Sắc cũng không đi khỏi Mao Lư Sơn Trang ngay được, bây giờ bên Phiểu Miêu Các đã đốc thúc chúng ta quay về sơn trang, nếu thật sự như vậy, những chuyện chúng ta làm từ trước đến nay sẽ trở thành uổng phí.
Lông mày Sa Như Lai nhăn lại, nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Chuyện cứu người thì cứ để ta. Bây giờ ngươi phải nghĩ cách làm cho La Thu nhanh chóng ra tay, bên chỗ ta không có nhiều thời gian nữa. Nếu thật sự không được, vậy thì phải nghĩ biện pháp thúc đẩy một chút.
Sa Như Lai nói.
“Chuyện này thì dễ, bên La Thu cũng không chờ nổi, hắn có vài chuyện muốn giấu chúng ta, ta có thể thấy được, La Thu không muốn Phương Phỉ biết thân thế của mình, cũng không mong rằng Phương Phỉ gặp mặt Ngân Cơ. Mà Nguyên Sắc bắt Phương Phỉ là để đối phó với Ngân Cơ, hắn không mong rằng Nguyên Sắc quay về Thánh Cảnh, nên đang thúc dục Nguyên Phi, Nguyên Phi cũng đồng ý sẽ ra tay trong hai ngày nay.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Được! Ngươi không nên ở đây lâu, bây giờ lập tức quay về, nhớ chú ý bên kia để hành động kịp thời, bên này ta cũng tìm cơ hội cứu La Phương Phỉ ra.
Cũng chỉ có thể làm như vậy, Sa Như Lai thở dài một hơi, hắn quay người rời đi, mà Vân Cơ đi theo tiễn người.
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, hắn yên tĩnh ngồi trong sơn động một lúc, sau đó Lữ Vô Song mở miệng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi muốn cứu người ngay khi Nguyên Phi ra tay? T
Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói.
“Sợ là chỉ có thể làm như vậy.
Lữ Vô Song nói.
“Ai đi cứu? Rất có thể sẽ bị Nguyên Sắc phát hiện, đến lúc đó không chỉ không cứu được người, còn góp luôn cả nhà vào đó. Ngươi không thấy làm như vậy thì quá mạo hiểm sao? Như vậy có đáng giá không? Có một số lúc, cần phải có người hi sinh. Chuyện này không nên làm, chắc chắn Ngân Cơ và Sa Như Lai sẽ thông cảm.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Có đáng giá hay không thì không quan trọng, La Phương Phỉ rơi vào hoàn cảnh thế này, chính là do ta tạo nên, vì vậy phải cố hết sức mà làm! Ngươi yên tâm, chỉ cần ta tìm được lúc thích hợp, vậy thì vẫn có cơ hội.
Ngày kế tiếp, bên này vừa nhận được tin tức của Sa Như Lai, bên kia hành động rấy nhanh, Nguyên Phi quyết định ra tay vào tối ngày hôm đó, La Thu đã vào ẩn nấp trong thành, để cho bên này nhanh chóng chuẩn bị.
Ngưu Hữu Đạo lập tức gọi Vân Cơ đến, không có cách nào nữa, chuyện cứu người này chỉ có thể để Vân Cơ tự mình đi làm.