Ngao phong bỗng nhiên ra tay, trực tiếp phá hủy Vô Lượng Viên, cũng hủy mất gốc Vô Lượng Quả Thụ duy nhất trong Thánh Cảnh, làm cho toàn bộ Thánh Cảnh đều chấn kinh, cho dù Đốc Vô Hư muốn giấu diếm chuyện này đi cũng không giấu nổi được nữa…
Dưới ánh trăng sáng trưng, Mao Lư Sơn Trang, Nguyên Sắc thảnh thơi nằm trên ghế ngắm trăng.
Nguyên Phi đi đến bên cạnh, nói.
“ Bên ngoài có lời đồn rằng Vô Lượng Quả do Đốc Vô hư trộm mất, bây giờ Ngao Phong lại ra tay làm bậy, tiên sinh không đến tìm Đốc Vô Hư đòi câu trả lời sao?
Nguyên Sắc cười ha ha nói.
“Nếu thật là do Đốc Vô Hư làm, sao hắn lại để cho Ngao Phong công khai làm bậy như vậy chứ?
Nguyên Phi nói.
“Chẳng lẽ cứ vậy rồi xem như xong?
Nguyên Sắc nói.
“Câu trả lời thì chắc chắn là muốn, ta không đi, người khác cũng sẽ đi, ta tự có tính toán riêng. Bên phía La Thu kia, ngươi nhìn chằm chằm cho ta.
Thật sự là hắn có tính toán khác, Nguyên Sắc có chuyện quan trọng hơn phải đi làm, với thực lực của Thánh La Sát, nếu liên thủ với hắn, cũng có khả năng dần dần tru sát Ngũ Thánh khác, đến lúc đó thì Đốc Vô Hư có trộm Vô Lượng Quả hay không thì đã chẳng quan trọng nữa.
Bây giờ Nguyên Sắc cũng không dám tùy tiện rời khỏi La Phương Phỉ, nàng ta là nhược điểm để hắn ổn định La Thu, cũng là điểm yếu để bóp chặt Ngân Cơ, không thể sai sót được.
Lúc này hắn còn phải quan sát thái độ của La Thu nữa, xác nhận rằng La Thu không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy hắn mới cưỡng ép con tin đi tìm Ngân Cơ được.
“Đã bố trí tai mắt tạm thời gần chỗ La Thu, nếu có động tĩnh thì sẽ truyền tin đến đây ngay.
Nguyên Phi trả lời.
Nguyên Sắc hài lòng.
Nguyên Phi ngẩng đầu ngắm trăng, trong lòng phiền muộn, Vô Lượng Quả Thụ đã bị phá hủy, một gốc Vô Lượng Quả Thụ duy nhất đã bị hủy đi rồi.
Nguyên Sắc từng nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, lúc đó đã đồng ý với Nguyên Phi, nếu như không tìm được đôi mắt thích hợp để cấy ghép, đợi sáu mươi năm sau Vô Lượng Quả thành thục, sẽ tranh thủ một quả Vô Lượng Quả cho nàng.
Đối với lời hứa này, nàng không hi vọng quá lớn vào nó, nhưng vẫn có một tia hi vọng nhỏ nhoi, nhưng bây giờ nó đã tan thành mây khói mất rồi.
Thân là một nữ nhân, lại là nữ nhân có dáng vẻ không tệ, không ai muốn là Độc Nhãn Long cả đời cả, nữ nhân đều thích chưng diện, nhất là người xinh đẹp, họ càng quan tâm đến túi da của mình.
Phát hiện được sự trầm mặc của Nguyên Phi, hình như Nguyên Sắc đã đoán được suy nghĩ của nàng, thở dài nói.
“Ái phi yên tâm, thiên hạ này có nhiều người như thế, chắc chắn sẽ tìm được người thích hợp, đợi chuyện trước mắt này xong xuôi, ta sẽ tự mình thúc dục Hắc Ly nhanh chóng tìm ra.
…
Cao vút lên trời nghênh đón mặt trời lên, phía đối diện vách núi có một hồ nước, đối diện hồ nước chính là kinh thành Hàn Quốc.
Trong động phủ, La Thu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Lão nhân Tần Độ của Đại La Thánh Địa bước vào bên trong, bẩm báo.
“Thánh Tôn, Toa tiên sinh đến đây, nói muốn gặp ngài.
Chuyện Ngân Cơ lần trước, Trần Độ làm không tệ, vì vậy lần đi này, La Thu đưa hắn đi theo làm tùy tùng bên người.
Nghe được lời bẩm báo, La Thu chậm rãi mở mắt ra.
“Ừ!
Tần Độ lập tức quay người rời đi. Một lúc sau, Sa Như Lai bước nhanh đi vào, đi đến trước mặt La Thu, chắp tay hành lễ.
“Bái kiến sư tôn!
La Thu ngồi xếp bằng trên bệ đá lạnh lùng nhìn hắn.
“Ai kêu ngươi đến đây?
Sa Như Lai có vẻ như không yên lòng, nhưng vẫn nhắm mắt lại nói.
“Sư tôn, Phương Phỉ bị Nguyên Sắc bắt đi, đệ tử…
La Thu đánh gãy lời nói của hắn.
“Ta tự có tính toán riêng, không cần ngươi nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ trong Thánh Cảnh nổi sóng lớn, ta ra lệnh cho huynh đệ các ngươi giữ nhà, không có lệnh của ta, ai kêu ngươi tự tiện nghe ngóng tung tích của ta? Ngươi đến đây muốn làm gì?
Sa Như Lai quỳ xuống, nói.
“Phương Phỉ bị bắt, đệ tử không thể bỏ làm tròn trách nhiệm của trượng phu, đệ tử có tội.
La Thu nói.
“Nguyên Sắc tự mình ra tay, cho dù ngươi ở đó cũng không ngăn được, ta nói rồi, ngươi không cần tự trách mình. Chẳng lẽ lời nói của ta không có trọng lượng gì nữa sao?
Sa Như Lai quỳ giải thích.
“Đệ tử không dám! Nhưng Nguyên Sắc không phải là thứ tốt lành gì, hắn yêu thích nữ sắc, Phương Phỉ lại rơi vào tay hắn, đệ tử ăn ngủ không yên, nếu kéo dài một ngày thì đệ tử bị dày vò thêm một ngày, sư phụ, đệ tử nhịn không nổi nữa, mặc kệ thế nào, đệ tử sẽ nghĩ tất cả biện pháp để cứu Phương Phỉ ra.
La Thu nói.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, Nguyên Sắc có háo sắc thì cũng không dám làm loạn với Phương Phỉ, chỉ cần ta còn sống, có cho hắn cũng không dám làm vậy. Được rồi, ta đã thấy được tình cảm của ngươi và Phương Phỉ, ta sẽ xử lý chuyện này, ngươi không cần hỏi gì nữa, quay về đi.
Có một số chuyện liên lụy đến bí mật, hắn không mong là người khác sẽ biết được, bao gồm cả Sa Như Lai, nhất là con gái hắn, La Thu không mong rằng La Phương Phỉ biết được thân thế của mình. Nói cách khác, nếu không phải như vậy, hắn đã chẳng phải kiêng dè gì, trực tiếp ra tay cướp người lúc gặp Nguyên Sắc.
Sa Như Lai ngẩng đầu cầu xin.
“Sư tôn, ngài để cho đệ tử thử một lần đi, đệ tử đã ra tay bắt sư đồ Quỷ Y lại, nếu bây giờ bắt đệ tử thu tay thì thật không cam tâm. Tình cảm vợ chồng còn đó, cho dù nói thế nào đi nữa, Phương Phỉ cũng là thê tử của đệ tử, nếu đệ tử khoanh tay đứng nhìn, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, khác nào làm trò cười cho kẻ khác!
Ánh mắt La Thu hơi né tránh, những lời khác hắn chỉ nghe qua, nhưng lại để ý đến một câu trong đó, hỏi lại.
“Ngươi bắt sư đồ Quỷ Y làm gì?
Sắc mặt Sa Như Lai cực kỳ tức giận, nói.
“Đệ tử không biết vì sao Nguyên Sắc lại bắt Phương Phỉ, nhưng hắn dám làm mồng một, đệ tử sẽ làm mười lăm. Hắn dám ra tay với Phương Phỉ, ta sẽ ra tay với người của hắn. Nguyên Sắc cần một con mắt để cấy ghép cho tâm phúc Nguyên Phi của hắn, mà với sắc đẹp của Nguyên Phi, chắc chắn sẽ không chịu nổi khi trên người có khuyết tật, đệ tử bí mật bắt đi sư đồ Quỷ Y. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, đệ tử đã tìm được cơ hội để cứu Phương Phỉ ra rồi.
La Thu không thể không thừa nhận, đây là một biện pháp, lúc trước hắn còn nghĩ bắt Nguyên Phi để trao đổi người, nhưng Nguyên Sắc lại giữ một nhược điểm khác trong tay, làm cho hắn sợ ném chuột vỡ bình, nên La Thu xem thường biện pháp này của Sa Như Lai, cũng sẽ không đồng ý cho hắn làm vậy.
Hắn nhàn nhạt hỏi.
“Cơ hội gì?
Sa Như Lai nói.
“Đệ tử hỏi Quỷ Y xong mới biết, lúc trước Nguyên Sắc móc mắt Nguyên Phi ra để cấy ghép không phải là việc làm tùy tiện. Thuật pháp cấy ghép này không phải cứ dùng mắt của ai cũng được, phải có độ xứng đôi cao mới có thể dung hợp hoàn toàn. Trước khi chọn Nguyên Phi, sư đồ Quỷ Y từng tìm kiếm mục tiêu thích hợp cấy ghép trong phạm vi lớn, nhưng khó mà tìm thấy được, mà sau này đến Đại Nguyên Thánh Đại tìm kiếm, kết quả phát hiện con mắt của Nguyên Phi phù hợp, nên Nguyên Phi dù không tình nguyện cũng phải dâng ra một con mắt.
“Bây giờ Nguyên Phi cũng đang thúc gục Quỷ Y tìm kiếm con mắt thích hợp cho nàng, nhưng sư đồ Quỷ Y đã rơi vào tay đệ tử. Nếu Nguyên Phi muốn khôi phục lại con mắt, vậy thì không dùng Quỷ Y trong tay đệ tử thì không được.
La Thu nói.
“Ngươi muốn dùng cái này để áp chế Nguyên Phi? Ngươi cảm thấy Nguyên Phi có thể đồng ý được sao? Nàng không có lá gan đó!
Sa Như Lai nói.
“Có lẽ sư tôn còn không biết, theo lời của Quỷ Y nói, ánh mắt xứng đôi nhất để cấy ghép cho Nguyên Phi chính là con mắt của nàng được cấy ghép trong mắt của Nguyên Sắc kia, chỉ có mắt của mình thì mới có thể làm cho đôi mắt của nàng ta khôi phục như lúc đầu, trong thiên hạ này không có con mắt nào hoàn mỹ hơn nữa. Trước đó Quỷ Y không có cách nào tìm được con mắt thích hợp cho nàng, Nguyên Phi đã từng phân phó cho Dược Cốc và Quỷ Y, chuyện này tự mình Nguyên Phi hiểu được.