Đạo Quân

Chương 214: Người Này Có Bị Bệnh Không?




Ba người vào trong hang động. Đường đi khá tối, Hầu Kình Thiên phải thả nguyệt điệp ra chiếu sáng.

Trong hang động bậc thang xếp tầng tầng lớp lớp, leo lên hết bậc cuối, họ đã vào trong một tòa cung điện.

Cung điện không nhỏ, nhưng khắp nơi là mùi tanh nồng khó ngửi. Từng con rắn to tướng nằm canh trong động phủ, người vừa đến, con nào con nấy đều quay đầu lại nhìn.

Nguyệt điệp đậu trên vách đá động phủ, rọi sáng cảnh tượng bên trong, khiến cho động phủ lại càng âm u kh ủng bố.

Hầu Kình Thiên mời hai người chờ một lát, bước nhanh tới hậu điện.

Không bao lâu sau, Hầu Kình Thiên bước nhanh ra, đứng bên cạnh bậc thang dưới bảo tọa.

Chỉ chốc lát sau, có tiếng loạch xoạch loạt soạt từ trong hậu điện vọng ra, một con rắn đen trơn bóng, hai mắt màu lục tỏa sáng đi ra, thân to như cái thùng nước, dài đến hơn ba trượng, bay thẳng lên bảo tọa trên bậc thang.

Con rắn đen hạ xuống bậc thang dưới bảo tọa bắt đầu hóa hình thành đầu người. Nó uốn éo cái đầu, rồi nhanh chóng biến hóa xuống dưới, loáng một cái đã biến tahnfh một tráng hán hắc y, eo đeo hắc bì hộ yêu, tay có hắc bì hộ oản, lưng hùm vai gấu, bước từng bước lên bậc thang.

Xà yêu hóa hình! Ngưu Hữu Đạo thầm chặt lưỡi. Hôm nay hắn được mở rộng tầm mắt rồi!

Tráng hán xoay người ngồi xuống tảng đá, rất có vẻ khí thế, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đối phương.

Hầu Kình Thiên giới thiệu: “Hai vị, vị này chính là đương gia của Độ Vân Sơn chúng ta.”

Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn đồng thời chắp tay: “Xin chào Vân đương gia!”

Vân Hoan hơi cười cười: “Không biết hai vị tới gặp Vân mỗ có điều gì chỉ giáo?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không dám không dám, tại hạ vân du tứ phương, kết bằng hữu khắp nơi, đi qua quý bảo địa, ngưỡng mộ đại danh đương gia đã lâu nên tới bái phỏng kết giao!”

Vân Hoan như cười như không, hỏi lại, giọng nói có vài phần ý vị âm u: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

Gã nhấc mười tấm kim phiếu trong tay lên, chính là thứ lúc nãy Ngưu Hữu Đạo đưa ra.

Nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, Ngưu Hữu Đạo liền biết gã không có ý định thong thả khách sáo với mình, bèn gật đầu: “Chỉ đơn giản vậy thôi! Hôm nay được thấy phong thái của đương gia mới biết danh bất hư truyền, tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ, vui mừng khôn nguôi, lại muốn trèo cao, muốn kết nghĩa làm huynh đệ khác họ với đương gia, không biết đương gia có chịu không?” Dứt lời, hắn lại ôm quyền.

:...” Hầu Kình Thiên ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ, người này có bị bệnh không dây? Ngươi đó, là cái thá gì? Vừa đến, chưa nói được vài câu, nội tình thế nào cũng không biết, đã muốn kết bái huynh đệ với đương gia nhà ta? Vậy mà ngươi cũng nói thành lời được!

“...” Hắc Mẫu Đơn chậm chậm quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, trợn mắt há mồm.

“...” Vân Hoan tọa bên trên cũng hơi ngẩn ra. Thực sự đây là lần đầu tiên lão gặp tình huống thế này, hai mắt lấp lóe nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, có vẻ như đang nghĩ, không biết hắn có ý gì.

Ngưu Hữu Đạo thả tay xuống, lấy từ trong táy áo ra mười tấm kim phiếu nữa, hai tay dâng lên: “Vội vàng tới đây còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, nhưng hôm nay gặp mặt, thực sự trong lòng vạn phần ngưỡng mộ phong thái của Vân đương gia, nhưng trong người lại chẳng có thứ gì. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có vài vật ngoài thân này có thể thể hiện tâm ý, mong Vân đương gia đừng chê. Hôm nay không nhắc tới, chờ sau này quay lại, ta sẽ dâng hậu lễ bù vào áy náy ngày hôm nay!”

Bầu không khí trong điện hơi quái dị, đừng nói ngời khác, ngay cả Hắc Mẫu Đơn nhìn Ngưu Hữu Đạo cũng có vẻ kỳ quái.

Hầu Kình Thiên nhìn Ngưu Hữu Đạo lại nhìn Vân Hoan, không biết gã có đồng ý nhận không.

Vân Hoan do dự một lát, thầm nghĩ, không biết kẻ này có lai lịch thế nào, có chỗ dựa thế nào đây?

Thấy gã chậm chạp không phản ứng, Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đương gia chê tại hạ sao?”

Vân Hoan nghiêng đầu ra hiệu với Hầu Kình Thiên. Hầu Kình Thiên liền đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhận lấy mười tấm kim phiếu, xoay người liền quét mắt nhìn, thầm chặt lưỡi, lại là mười vạn kim tệ!

Hầu Kình Thiên đi tới bậc thang, giao kim phiếu cho Vân Hoan, thì thầm với gã một câu cực kỳ nhỏ: “Lại là mười vạn!”

Nhận kim phiếu vào tay, Vân Hoan không nhịn được hơi nhíu mày. Đây không chỉ là chút tiền lẻ thôi đâu.

Chờ Hầu Kình Tiên đi xuống, Vân Hoan cầm hai mươi vạn kim phiếu trong tay đột nhiên ngửa mặt cười lớn, sau đó nhanh chân bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, vỗ vỗ vai hắn: “Thịnh tình không thể chối từ! Lão đệ là người thẳng thắn. Được, ta thích!”

Gã quay sang phất phất tay với Hầu Kình Thiên, ra lệnh: “Ta cùng Hiên Viên lão đệ vừa gặp mà như đã quen, mang lư hương nghi án tế thiên ra ngoài động phủ, để trời cao chứng kiến hôm nay ta và Hiên Viên lão đệ kết bái làm huynh đệ khác họ!”

“Vâng!” Hầu Kình Thiên xoay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ ngực, có vẻ rất vui, như thể đã được toại nguyện.

“Lão đệ có tu vi gì?”

“Trúc Cơ kỳ!”

Khóe miệng Vân Hoan giật giật. Gã đang ở Kim Đan kỳ, lại phải kết bái với một Trúc Cơ kỳ… Gã nhận ra, kẻ này bạo miệng thật.

“Xem lão đệ còn trẻ tuổi mà đã dáng vẻ đường dường, phong thái long phượng…”

“Đương gia mới là oai hùng bất phàm, có khí long bàng hổ cứ…”

Chớp mắt, hai người đã tán gẫu vui vẻ, khen nhau tới tấp, hỏi han ân cần, quả thực hệt như huynh đệ ruột thịt vậy.

Hắc Mẫu Đơn ở bên cạnh nhìn mà choáng váng. Hiện giờ đầu nang đang đặc quánh như hồ dán, nàng còn tưởng Ngưu Hữu Đạo uống nhầm thuốc, kết quả, phát hiện ra Vân Hoan cũng uống nhầm thuốc. Nàng nằm mơ cũng không thể ngờ được, mới gặp mặt hàn huyên một hồi, còn chưa biết là ai, đường đường đương gia Độ Vân Sơn lại có thể dễ dàng đồng ý kết bái làm huynh đệ khác họ với người khác?

Nàng thừa nhận, hai mươi vạn kim tệ là một khoản tiền khổng lồ, nhưng uy lực của nó lớn vậy sao?

Từ khi mới gặp tới giờ, nàng thấy, Ngưu Hữu Đạo là kẻ ngu dốt sao? Không phải!

Có thể làm đương gia Vân Độ Sơn là kẻ ngu dốt sao? Nhất định cũng không phải!

Cảnh tượng trước mắt khiến cho Hắc Mẫu Đơn nghi ngờ không biết là đầu mình có bệnh hay kiến thức của mình quá nông cạn nữa.

Khách chủ gặp nhau thật vui, hàn huyên một hồi, Vân Hoan lấy cớ muốn đi chuẩn bị chút việc cho việc kết bái, Ngưu Hữu Đạo mới nói muốn ra ngoài xem phong quang. Vân Hoan lập tức cho người dẫn hắn ra ngoài đi dạo.

Trong điện chỉ còn lại một mình Vân Hoan. Gã lấy ra hai mươi vạn kim phiếu kia, cẩn thận kiểm tra một chút. Chính gã cũng nghi ngờ không biết kim phiếu này có phải đồ giả không.

Hầu Kình Thiên thu xếp mọi việc xong xuôi bèn đi tới trước mặt gã, nghi ngờ hỏi: “Đương gia, ngài thực sự muốn kết bái với hăn sao?”

“Người ta cho hai mươi vạn đấy, bày một hương án tốn bao nhiêu tiền?”

“Rõ ràng người này không nói thật. Chúng ta không biết nội tình hắn thế nào, sợ là có mưu đồ khác. Đương gia vẫn nên cân nhắc kỹ!”

Vân Hoan liếc nhìn gã: “Ta không mù, còn cần ngươi nhắc sao? Tiền đưa tới cửa làm gì phải chối? Chuyện nào ra chuyện này, những thứ lằng nhằng khác mắc mớ gì tới chúng ta?”

Đột nhiên Hầu Kình Thiên tỉnh ngộ, hiểu ý gã, tiền thì nhận, việc không làm, không dính vào thị phi, chắp tay khen: “Đương gia anh minh!”

Ngoài động, Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn bị quản chế tu vi, muốn xem phong cảnh Độ Vân Sơn cũng không biết đi đâu, chỉ có thể đi dạo ngoài động.

Bình đài bên ngoài động náo nhiệt hẳn lên. Người ở đây đang bày nghi án chỗ này.

Nhân lúc không có ai bên cạnh, Hắc Mẫu Đơn sắp xếp lại mọi chuyện, tới gần Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nhắc nhở: “Đạo gia, giờ họ vẫn chưa mở cấm chế cho chúng ta. Vân Hoan hoàn toàn không thật lòng muốn kết bái với Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay lại, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, có vẻ như đang hỏi, lẽ nào ngươi cảm thấy ta đang thật lòng kết bái sao?

Hắc Mẫu Đơn hiểu ánh mắt của hắn, hơi xấu hổ, cảm thấy không nên nhắc đến vấn đề có độ thông minh thấp này.

Nhưng có một điều nàng không hiểu vẫn muốn hỏi: “Nhưng sao Vân Hoan có thể dễ dàng đồng ý kết bái như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Rõ ràng là dùng tiền mua mà.”