Đạo Quân

Chương 2130: Nổi danh khắp thiên hạ (1)




Vẻ thê lương trong lòng nàng không người biết.

Mục Trác Chân năm đó nói yêu nàng, nàng ta tưởng thật, ai ngờ quốc nạn đi tới, lại đưa nàng ta cho người khác, lúc chia tay Mục Trác Chân khóc nức nở.

Sau đó Thương Kiến Hùng cũng nói yêu nàng, nàng ta cũng dần dần tưởng thật, ai ngờ sau đó gặp chuyện giống nhau như đúc, lại mang nàng tặng cho người, lúc chia tay Thương Kiến Hùng cũng khóc nức nở.

Giờ này lại đối mặt một vị đế vương khác, trong lòng tràn đầy không chịu nổi.

Ánh mắt của Nhiếp Chấn Đình không ngờ lại khó dời khỏi mặt đối phương. Hơi thở ngừng lại cuối cùng thở ra thật dài, phát hiện hậu cung giai lệ của mình không ngờ lại không có một người nào có thể sánh ngang dung mạo của nàng gái này, chân chính là quốc sắc thiên hương.

Trăm nghe không bằng một thấy, ngài ấy hiện tại cuối cùng hiểu rõ Mục Trác Chân và Thương Kiến Hùng tại sao phải độc cưng chiều nàng này, chỉ mới gặp, liền thật sự đã minh bạch.

Ngài ấy không nhịn được đưa tay, nắm chiếc cằm trắng mịn của A Tước, đẩy mặt nàng chuyển đến đối mặt, sau khi chính diện thưởng thức, tự đáy lòng khen:

“Chính là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân!

Lời này vừa nói ra, sau đó tin tức không cánh mà bay, rất nhanh sau đó liền truyền khắp thiên hạ, hoàng đế nước Hàn chính miệng ngự phong.

Thấy hoàng đế yêu thích, Xương Đức thức thời, lui về sau, cũng phất tay một cái, cùng các thị nữ cùng nhau lui xuống, đóng cửa lại.

Bốn bề vắng lặng, Nhiếp Chấn Đình chộn rộn, hỏi:

“Gặp được trẫm, vì sao không nói? Nói chuyện đi, trẫm muốn nghe xem thanh âm của nàng.

Ai ngờ đúng lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, là thanh âm của Xương Đức:

“Bệ hạ, Đại Tư Mã đến rồi, nói có chuyện gấp.

Nhiếp Chấn Đình đành phải thôi, xoay người mà đi, sau khi ra cửa, thông báo với Xương Đức:

“Tân nhân mới tới, không thích ứng, cần phải chiếu cố thích đáng.

“Dạ!

Xương Đức đáp ứng.

Trong đình đài lầu các, vào lúc Nhiếp Chấn Đình gặp được Đại Tư Mã Kim Tước, phát hiện sắc mặt của Kim Tước khó coi.

Đợi sau khi hắn hành lễ xong, Nhiếp Chấn Đình không khỏi hỏi một chút:

“Đại Tư Mã có việc gấp gì?

Kim Tước nghiêm mặt đáp:

“Nghe nói Thương Kiến Hùng đưa sủng phi của hắn cho bệ hạ đúng không?

Thì ra là việc này, Nhiếp Chấn Đình nghe vậy không khỏi có chút lúng túng:

“Đại Tư Mã không nên hiểu lầm, trẫm lúc đó chỉ thuận miệng nói, bổn ý qua loa lấy lệ, ai ngờ Thương Kiến Hùng thật sự đưa người tới.

Kim Tước chắp tay có lực, trầm giọng nói:

“Bệ hạ, nàng gái này chính là người bất tường. Mục Trác Chân được nàng gái này, cuối cùng kết quả như thế nào? Thương Kiến Hùng được nàng gái này, cũng làm ra một Thương Triêu Tông đuôi to khó vẫy, sớm hay muộn ắt gặp phản ứng ngược trở lại. Vết xe đổ không thể quên, nàng gái này nói là họa nước yêu phi cũng không phải là quá đáng, có sự không rõ cực lớn, cựu thần khẩn cầu bệ hạ lập tức xử tử nàng gái này, nhìn thẳng vào những điều được nghe, tránh cho triều thần và người trong thiên hạ không phải dị nghị!

Nhiếp Chấn Đình hơi im lặng, ngay sau đó nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu không thôi.

Kim Tước không hiểu, thỉnh giáo:

“Bệ hạ cớ gì bật cười? Chẳng lẽ là lời nói của lão thần không ổn?

Nhiếp Chấn Đình xua tay:

“Đại Tư Mã một lòng thành khẩn, lời nói phát ra từ đáy lòng, cũng không có gì không ổn. Chỉ có điều Mục Trác Chân rơi vào kết quả như vậy, có can hệ gì với nàng ấy chứ? Thương Kiến Hùng vì Thương Triêu Tông mà ăn ngủ không yên, chẳng lẽ là duyên cớ của nàng ấy sao? Vua của một nước, lo liệu triều chính, thành tựu về văn hoá giáo dục võ công thỏa đáng hay không, gia quốc thiên hạ đại quy mô, sao một người con gái yếu đuối nơi hậu cung có thể chi phối chứ? Mục Trác Chân và Thương Kiến Hùng bản thân mình lầm nước, trách lên đầu một nữ nhân, chẳng phải nực cười hay sao?

Sắc mặt của Kim Tước hơi trầm xuống, có mấy lời khuyên bảo nói như vậy, có thể nói là chân thành, nhưng hoàng đế mới gặp nàng gái này, liền bảo vệ như thế, ngược lại làm cho ông ta cảm nhận thấy không ổn.

Căn cứ vào tin tức mà ông ta lấy được, nàng A Tước vừa tới mà thôi, hoàng đế nhiều nhất hẳn chỉ gặp mặt một lần, mới gặp mặt một vì thứ nữ nhân đê tiện đưa tới đưa đi đã nghịch lại hảo ý của vị Quân Cơ Đại Thần như ông ta, khiến ông ta trong lòng nặng nề.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, vua của một nước nếu sủng ái quá mức đối với một nữ nhân, bản thân nữ nhân có thể, nhưng mà sự tồn tại của loại nữ nhân này chính là điều sai lầm lớn.

Chẳng phải nghe lời nói mê muội mất cả ý chí, ôn nhu hương chính là mộ anh hùng, nếu vì một người nữ nhân bỏ phế đi triều chính, như vậy cũng được sao?

Kim Tước không thể coi như không có gì, trầm giọng hỏi:

“Bệ hạ chẳng lẽ muốn vì nữ nhân này đáp ứng Thương Kiến Hùng sao?

Nhiếp Chấn Đình nghiêm mặt đáp:

“Đại Tư Mã sao lại nói ra lời này? Trợ giúp Thương Triêu Tông một tay, gieo nội loạn ở Yến quốc, chính là quốc sách của Đại Hàn ta, há có thể vì một người con gái thay đổi xoành xoạch. Huống chi trẫm vẫn chưa đáp ứng Thương Kiến Hùng dâng lên nàng này liền làm thỏa mãn tâm ý của hắn, đây chính là mong muốn đơn phương của hắn! Đại Tư Mã yên tâm, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, không cần bởi vì nữ nhi mà đắn đo.

Kim Tước nghe thấy lời ấy, mới yên tâm không ít, nhưng vẫn câu nói kia:

“Bệ hạ chẳng phải đã được nghe nhắc đến mỹ nhân kế, nếu nàng này là yêu nữ của Yến quốc phái tới mê hoặc bệ hạ, vậy thì nên như thế nào cho phải? Nàng gái này không lưu được, lão thần khẩn cầu bệ hạ xử tử nàng gái này, lão thần nguyện thay mặt bệ hạ ra sức!

Ngụ ý là, ngài nếu không nguyện giết, ta giúp ngài giết chết nàng ta!

Nhiếp Chấn Đình ít nhiều có chút mất hứng, cũng trầm giọng trả lời:

“Một nữ nhân có thể mê hoặc trẫm, chẳng lẽ trong mắt của Đại Tư Mã, trẫm là Huyền Thừa Thiên của Vệ quốc sao? Chẳng lẽ trong mắt của Đại Tư Mã, trẫm là hôn quân hay sao?

Hôn quân? Lời nói này có chút nói quá lời, Kim Tước vội vàng chắp tay:

“Lão thần tuyệt không có ý này.

Nhiếp Chấn Đình nói:

“Được rồi! Thương Kiến Hùng đưa người tới, trẫm cũng thật bất ngờ, vốn không nguyện thu dụng, nếu Đại Tư Mã đã nói như thế, vậy thì trẫm không thể không giữ lại nàng. Trẫm cũng muốn nhìn xem thử, trẫm so với Mục Trác Chân, Thương Kiến Hùng như thế nào, trẫm cũng muốn lưu lại nàng này dùi mài tâm chí của mình.

“....

Kim Tước á khẩu không trả lời được, không ngờ lại bị nói không lời chống đỡ, cũng không biết hoàng đế nói thật hay giả.

Nếu là thật, đây chẳng phải bởi vì lời khuyên của ông ta nổi lên phản tác dụng, khơi dậy lòng tranh cường háo thắng của hoàng đế, lộng khéo thành vụng rồi sao?

Hoàng đế đã nói đến loại trình độ này, Kim Tước tạm thời cũng không tiện nói thêm điều gì, không làm gì khác hơn là xin được cáo lui trước, chỉ có điều trước khi đi cho đại tổng quản Xương Đức một ánh mắt.

Xương Đức bất đắc dĩ, không làm gì khác hơn là nhân tiện tự mình tiễn ông ấy.

Kim Tước rời khỏi bên này, trên đường đi im lặng, ông ta dừng bước. Xương Đức hơi khom người ở bên cạnh ông ta, lặng lẽ quan sát sắc mặt của ông ta.

Kim Tước giơ tay lên đỡ một nhánh phương lục bên đường, thản nhiên nói:

“Bệ hạ đang yên đang lành, sao lại lên tiếng yêu cầu nàng gái này với Yến quốc, là đại tổng quản hiến ngôn với bệ hạ đúng không?

Xương Đức giật mình. Cái này không thể nói lung tung được, thân phận của ông ta có đôi khi rất lúng túng. Chuyện như vậy ông ta có thể thuận ý của chủ tử đi làm, cũng không được mê hoặc.

Từ xưa đến nay, vua của một nước dễ dàng phạm sai nhất, cũng là việc mà trên dưới triều đình không muốn thấy nhất chính là hoàng đế sa vào hậu cung mỹ sắc, nói nhỏ chuyện đi là sa vào sắc đẹp, nói lớn chuyện ra chính là mất nước.

Có một số việc người khác có thể làm, nhưng mà nếu như hoạn quan bên người hoàng đế dám khuyến khích hoàng đế đam mê nữ sắc, hậu quả kia không phải hắn có thể chịu đựng, trừ phi thực lực của hắn đã đến trình độ có thể uy hiếp toàn bộ triều đình.