Bên ngoài trướng của chủ soái, một nhóm đi tới, dẫn đầu đi vào chính là Tề Hoàng Hạo Chân.
Hô Diên Vô Hận lúc này bước nhanh đi ra từ sau bàn, chắp tay lễ ra mắt:
“Bệ hạ!
Sau đó ông ta quay về phía chưởng môn của ba đại phái gồm Vũ Văn Yên, Bắc Huyền, Tam Thiên Lý chào một tiếng.
Hạo Chân đưa tay đỡ một cái, tỏ ý không cần đa lễ, sau đó chần chừ trước mặt Hô Diên Vô Hận, hình như có chút ít muốn nói lại thôi.
Đối với Hô Diên Vô Hận, ông ta vẫn rất tôn kính, trước tiên hiện tại cần dựa vào Hô Diên Vô Hận ổn định lòng quân. Cục diện hiện giờ như vậy, cũng chỉ có uy vọng của Hô Diên Vô Hận có thể ổn định lòng quân, có thể trấn áp cục diện sau cùng, nếu không bốn phía chung quanh đã loạn thành một đoàn. Nếu không có Hô Diên Vô Hận, chỉ sợ quân tâm lập tán, đã mỗi người đều chạy đi tìm tiền đồ.
Hiện tại không có Hô Diên Vô Hận, Tề quốc lập tức phải xong đời.
Mặt khác chính là, Hạo Chân cũng đích thật là đối với Hô Diên Vô Hận tâm tồn cảm kích vạn phần. Trong một đám hoàng tử chạy nạn, chính vì một câu nói của Hô Diên Vô Hận, mới khiến cho ông ta leo lên được ngôi vị hoàng đế.
Không có sự ủng hộ của Hô Diên Vô Hận, ông ta không có khả năng làm vị hoàng đế này. Thế nhưng Hô Diên Vô Hận lúc này binh quyền ở trong tay ủng hộ ai, ai có thể thượng vị, nếu so với ba đại phái còn có tác dụng, ít nhất ba đại phái lúc này không dám cùng Hô Diên Vô Hận đối nghịch.
Lúc này leo lên ngôi vị hoàng đế cũng chưa hẳn là chuyện tốt, nhưng mà ít nhất dưới cục thế loại hoàng tử không bằng chó này, tình cảnh toàn gia của hắn đã tốt nhiều rồi. Nhìn một chút những hoàng thất khác giờ này đều đang làm gì, cũng phải thật thà ngoan ngoãn đi làm việc. Dù có bày hoàng thất phô trương, khiến cho tướng sĩ trong nghịch cảnh thấy thế nào? Lúc này hoàng thất chân chính là vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.
Vì chấn nhiếp, Hạo Chân đã xử tử hai tên hoàng thất la hét yêu cầu đãi ngộ.
Thuyền sắp phải lật rồi, vào lúc đồng tâm hiệp lực, không nuôi người rảnh rỗi, cũng là vì lòng người. Những hoàng thất quý phụ kia cũng bắt đầu làm công việc lặt vặt, ít nhất tự lo liệu sinh hoạt, giặt quần áo bận rộn các loại. Các tướng sĩ ăn cái gì, cũng phải ăn theo cái đó, hai tay yêu kiều cũng mỗi một người đều cọ xát ra bọng máu, từng người một khổ không thể tả.
Thân là gia quyến của hoàng đế Hạo Chân đương nhiên tốt hơn nhiều so với những người khác, ít nhất không cần lo lắng lúc nào cũng có thể sẽ rơi đầu.
Chỉ có điều Thiệu Liễu Nhi cũng là người biết phân tấc, từ bỏ xiêm y và trang sức hoa lệ, chủ động mang theo hai người con lớn nhất của Hạo Chân làm việc, ăn cùng các tướng sĩ.
Hữu Không càng xem con gái của Hô Diên Uy và Hạo Thanh Thanh như là con gái của mình, yêu thương bằng mọi cách, cho dù là ủy khuất con trai của mình, cũng phải trước tiên chiếu cố hết tôn tử của Hô Diên Vô Hận. Bà ta rất rõ, lúc này cả nhà trên dưới chính là thời điểm cần Hô Diên Vô Hận ủng hộ.
Cùng với hoàng thất khác tâm thái không giống nhau, chịu khổ cũng sẽ không xem như chịu khổ rồi.
Sau khi Thiệu Liễu Nhi được gả vào vương phủ, vẫn khiến cho Hạo Chân có chút hài lòng, là nữ nhân biết nặng nhẹ, nhất là giờ này, làm Hạo Chân rất an ủi. Đồng dạng là xuất thân từ thiên kim tiểu thư của đại hộ nhân gia, lại không hề có chút ít tật xấu hư vinh kiêu sa như những quý phụ nhân khác.
Mà Hạo Chân hiện giờ cũng đã tóc mai điểm bạc, trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ lại già đi không ít.
Hết cách rồi, cục thế hiện giờ của Tề quốc, chân chính rang khô tâm huyết của ông ấy, đêm không thể chợp mắt, thường xuyên thức tỉnh từ trong ác mộng, có thể là ngày đêm làm lụng vất vả ưu tâm.
Toàn bộ Tề quốc, rất nhiều nơi gần như đã trở thành thành trì trống không, dưới chiến lược áp bách của cao phẩm, một lượng lớn dân chúng của Tề quốc đã thành dân chạy nạn, không ngừng tháo chạy tới địa giới của nguyên Vệ quốc.
Cao phẩm chiếm cứ đại thế, không quyết đấu trên chiến trường, lại chọn lựa các loại thủ đoạn không ngừng đè ép chiến lược không gian của Tề quân, không ngừng móc rỗng sinh tồn thổ nhưỡng của Tề quân, chỉ vì một kích tối hậu nước chảy thành sông.
Đối mặt loại cục diện này, lòng người bàng hoàng, Hạo Chân chuyên cần chính sự nỗ lực như thế nào đi nữa, cũng khó kéo vãn tự thủy nhân tâm.
Ngươi nói dễ nghe đi nữa cũng vô dụng, mọi người nhìn không thấy hy vọng, chỉ có thể là chạy đi tìm hy vọng, không có gì so sánh với ăn no bụng, so sánh với còn sống càng trọng yếu hơn, bính họa của hư vô mờ mịt đẹp hơn nữa cũng không ai tin.
“Bệ hạ nói là có ý chỉ gì sao?
Hô Diên Vô Hận phá vỡ trầm mặc.
Hạo Chân theo dõi ông ta:
“Trẫm mới vừa nghe được tin tức, Thượng tướng quân lệnh Giáo sự đài câu thông nhân thủ nằm vùng trong thành, âm thầm liên lạc Cố Viễn Đạt, muốn hắn quy hàng đúng không?
Hô Diên Vô Hận gật đầu:
“Đúng là có chuyện này.
Thấy ông ta thừa nhận, Vũ Văn Yên lên tiếng:
“Thượng tướng quân, giờ này quân ta nắm chắc phần thắng, kinh thành dễ như trở bàn tay, còn làm như vậy, có cần thiết không chứ?
Hạo Chân thở dài:
“Đúng a! Thượng tướng quân, Cố Viễn Đạt chính là phản tướng, thế cục của Tề quốc thay đổi đột ngột, tên này khó lẫn tránh tội. Hại chết phụ hoàng, cướp sạch kinh thành, hai đứa con trai của Thượng tướng quân cũng chết thảm tay y. Tên này tội nghiệt sâu, muôn lần chết khó lẫn tránh tội này, há có thể dễ dàng bỏ qua?
Hô Diên Vô Hận đã biết chuyện này không thể gạt được vị này, Giáo sự đài được nắm giữ trong tay của hoàng đế, khiến cho Giáo sự đài đi làm chuyện như vậy, đã biết có thể sẽ dẫn đến vị này, đoán chừng bên Giáo sự đài đã bị vị hoàng đế này tạm thời cản lại.
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía chưởng môn của ba đại phái:
“Ba vị chưởng môn, nếu trong thành tu sĩ toàn lực yểm hộ Cố Viễn Đạt thoát thân, ba vị chưởng môn có thể vạn toàn bảo đảm không cho hắn ta trốn thoát chứ?
Cái này sao, ba vị chưởng môn nhìn nhau, Bắc Huyền nói:
“Đối phương nếu liều chết phá vây, không nhất định có khả năng sẽ xảy ra. Thượng tướng quân kêu chúng ta vạn toàn bảo đảm, khó tránh khỏi có chút ép buộc. Bất quá bọn ta đương nhiên làm hết sức, nhưng rất nhiều chuyện vẫn luôn tồn tại bất ngờ.
Đại quân giao chiến, việc tùy tùng liều mạng trợ giúp chủ soái thoát hiểm rất bình thường, cũng tất nhiên sẽ xảy ra, điều này làm cho bọn họ làm sao có thể đưa ra vạn vô nhất thất bảo đảm chứ? Dù sao đối diện là nội tình của ba đại phái của Nguyên Vệ quốc, cũng không phải ăn chay. Thật sự muốn bảo đảm điều này, quay đầu lại xuất hiện ngoài ý muốn, trên mặt mọi người đều khó nhìn.
Hô Diên Vô Hận gật đầu một cái, phất tay chỉ ra ngoài trướng, chỉ tới phía xa xa có thể thấy được tòa thổ sơn thật cao:
“Quân ta công sự đã hoàn bị, chỉ cần một lần là xong. Ba vị chưởng môn có biết ta vì cái gì sớm không liên lạc Cố Viễn Đạt, thế nhưng đúng lúc này liên lạc hay không?
Hạo Chân lập tức hỏi:
“Cử động lần này của Thượng tướng quân chẳng lẽ có thâm ý gì sao?
Hô Diên Vô Hận đáp:
“Đưỡng nhiên là không thể để cho tên này chạy thoát, vì vạn vô nhất thất, cũng là vì quân ta có thể lấy tổn thất nhỏ nhất đoạt lại kinh thành. Mà phản quân tự biết không có đường sống, trận chiến này chắc chắn sẽ bức phản quân đến chó cùng rứt giậu, sẽ làm phản quân liều chết phản kháng. Việc đã đến nước này lại tạo thành thương vong trọng đại không cần thiết cho quân ta, cũng phải cần phòng bị phản quân phóng hỏa đốt thành.
“Kẻ này muôn lần chết khó tránh tội này, ta sao lại đáp ứng y ta đầu hàng chứ? Bệ hạ cứ yên tâm đi, ta nhất định không buông tha y, cũng không có khả năng khiến cho y ta chạy! Tên tặc tử này không giết, thiên lý khó dung, cũng không đủ để chấn nhiếp chư hầu!
Ông ta quay đầu lại chắp tay với Hạo Chân:
“Vậy nên mới cần hạng người một cái lưỡi lanh lợi như Giáo sự đài Mệnh Thành Trung toàn lực hợp mới có thể!
...