Xuất hiện hắc tuyến đồ văn trong đỏ bừng, nói chính xác là một tấm bản đồ.
Quản Phương Nghi đưa tay chỉ:
“Ngươi nhìn xem.
Ngưu Hữu Đạo đã thấy, đưa mắt nhìn chằm chằm, phát hiện là một tấm bản đồ Sơn Thủy, bên trong có một sơn trang. Hắn lúc này thi pháp nhãn nhìn kỹ, sau khi xem xét rõ ràng bố cục sơn trang hơi sợ run, phát hiện chính cái sơn trang này không ngờ đã từng đi qua.
Sơn trang này không ở chỗ khác, dĩ nhiên cũng ở Nam Châu cảnh nội, tại huyện Thương Ngô thuộc đất phong của Ninh Vương. Mà tòa sơn trang này đương nhiên đó là tòa vương phủ biệt viện do Ninh Vương để lại, lúc trước cùng đám người Thương Triêu tông lúc đặt chân ở huyện Thương Ngô sẽ ngụ ở đấy.
Không sai, thời gian ngụ ở đấy không ngắn, hắn rất quen thuộc đối với bố cục của sơn trang ấy, ngay cả sơn thế xây dựa vào núi của sơn trang cũng giống nhau như đúc.
Thêm nữa vật này có quan hệ với Ninh Vương, có thể tưởng tượng được, khả năng sai lầm càng trở nên cực kỳ bé nhỏ.
Ngưu Hữu Đạo tâm tồn hồ nghi, chẳng lẽ chỗ kia chính là địa phương bí tàng mười vạn quạ? Ngẫm lại cảm thấy rất không có khả năng, ở đã lâu như vậy, nếu là địa phương có thể bí tàng mười vạn quạ, tất nhiên âm khí sâu nặng, không có khả năng không có một chút phát hiện.
Đợi tới khi hắn nhìn kỹ bản đồ, phát hiện thân kiếm đỏ bừng đã từ từ thành màu đen của màn đêm. Đồ văn phía trên đã nhìn không rõ rồi, lúc này lần nữa ném bảo kiếm vào trong lòng bếp:
“Tăng thêm lửa!
Quản Phương Nghi hiểu rõ, nhanh chóng đi tới cạnh ống bễ lần nữa dùng sức kéo đẩy.
Bởi lượng nhiệt dư thừa được gia trì trước đó, bảo kiếm lần này nhanh chóng chuyến sang màu đỏ. Ngưu Hữu Đạo lần nữa thi pháp ra lơ lửng, đồ văn trên thân kiếm lại xuất hiện.
Hắn nhìn chằm chằm bản đồ lần nữa quan sát tỉ mỉ, phát hiện không ổn, trên bản đồ này cho thấy có một dòng sông, nhưng mà hắn đã ở qua sơn trang, bên cạnh sơn trang căn bản không có con sông, chỉ có dòng suối nhỏ giữa núi.
Hắn chợt hiểu rõ, đấy là mạch nước ngầm!
Bên cạnh sơn trang mặc dù không có con sông, nhưng dưới đất của sơn trang có một mạch nước ngầm. Con sông trên bản đồ hẳn là chỉ mạch nước ngầm kia.
Chẳng lẽ địa điểm của mục tiêu ở dưới đất giữa sông sao?
Hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm con sông nọ tra xét, quả nhiên phát hiện dị thường, địa phương chỗ khúc cong của con sông, phát hiện một chữ viết nho nhỏ, không thi pháp nhãn nhìn kỹ, thật đúng là sẽ không để mắt đến, chỗ khúc cong viết một chữ "Ninh
nho nhỏ.
Toàn bộ con sông nhìn từ đầu tới đuôi, không có những dị thường khác, vị trí liên thông tòa thôn trang bí ẩn này cũng không có biểu thị, nếu nói là chỗ đặc thù, thì chỉ có chỗ ghi chữ "Ninh
kia mà thôi.
Cái này biểu thị kỳ địa không ngờ chính là mục tiêu vị trí của đấy, nhưng hắn hiện tại cũng không dám trăm phần trăm xác nhận, chỉ có sau khi tự mình đi hiện trường xác minh mới có thể xác nhận.
Trên thân kiếm màu đỏ bừng lần nữa ảm đạm xuống, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đưa tay nắm lấy chuôi kiếm. Một tay kia cũng hai ngón tay trên thân kiếm ấn chặt trượt một cái, không ngờ lại tự dưng dẫn xuất một đoàn liệt diễm bay vào trong lòng bếp, hồng nhiệt trên bảo kiếm biến mất trong nháy mắt. Hắn trở tay vù một tiếng, bảo kiếm đã về trong vỏ kiếm cắm trên mặt đất, sau đó chộp vỏ kiếm nâng kiếm nắm trong tay.
Thấy hắn thu kiếm rồi, Quản Phương Nghi thử hỏi:
“Có thể nhìn ra manh mối không?
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Quản Phương Nghi lại hỏi:
“Bản đồ biểu thị là địa phương nào?
Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng ta một cái:
“Ta đã trong lòng hiểu rõ.
Quản Phương Nghi lập tức gương mặt khinh bỉ, biết hắn không chịu nói, hỏi nữa cũng vô dụng.
Đừng nói nàng, Vân Cơ bên cạnh đồng dạng nhìn chằm chằm cẩn thận tra xét cũng không nhìn ra manh mối gì ra. Người chưa ở qua sơn trang ấy, đột ngột thấy một tấm bản đồ như vậy, lại không có địa danh đánh dấu, thiên hạ lớn như vậy, sơn sơn thủy thủy nhiều như vậy, một mảnh bản đồ có trời mới biết ở chỗ nào.
Chỉ có điều Vân Cơ lại nhận ra thanh kiếm này là "Bích Huyết Đan Tâm
bội kiếm của Ngưu Hữu Đạo. Nàng theo hắn đã nhiều năm như vậy, đột nhiên lấy ra chiêu thức này, còn từ trên thân kiếm làm ra bản đồ, nàng ta hiểu phương diện này khẳng định ẩn dấu bí mật gì.
Nàng ta cũng liên tưởng đến trên người Đông Quách Hạo Nhiên, bởi vì cũng biết kiếm này vốn chính là của ông ấy.
Ngưu Hữu Đạo đứng trước bếp ánh lửa lập lòe cũng rơi vào trầm tư, nhớ tới sự việc năm đó đi vào mạch nước ngầm, nghe nói Ninh Vương trước kia ở một vùng chinh chiến ấy. Mạch nước ngầm là dưới trướng của Ninh Vương chôn cất tướng sĩ trong lúc vô tình phát hiện.
Chốn chiến trường kia sau đó sở dĩ trở thành đất phong của Ninh Vương, là chính ông ấy yêu cầu với triều đình.
Giờ này xem ra, Ninh Vương trước kia yêu cầu với triều đình Yến quốc về vùng đất phong kia không thể không có nguyên nhân, chỉ sợ không chỉ có một thôn trang bí ẩn đơn giản như vậy. Cái thôn trang kia rất có thể đã bị che giấu sau khi chuyện xảy ra, tra được người của thôn trang từ đó phát hiện bí mật của Ninh Vương, dĩ nhiên không tiếp tục tra xét những thứ tất yếu khác, cũng chính vì che đậy bí mật của khu đất phong mà Ninh Vương chân chính yêu cầu đó.
Nói cách khác, cái thôn trang đó là vật hy sinh mà Ninh Vương dự sẵn để ngừa vạn nhất.
Nếu thật sự là như thế, thì năm đó hẳn không chỉ phát hiện mạch nước ngầm đơn giản như vậy, hiển nhiên còn có phát hiện gì khác lạ, chỉ có điều bị Ninh Vương có ý che giấu.
Mà hết thảy điều này tập hợp lại, chỉ sợ sẽ là nguyên nhân tấm bản đồ được ghi trên bội kiếm của Đông Quách Hạo Nhiên. Những người đó của Ninh Vương âm thầm tại mảnh đất ấy tiến hành một bí mật lớn kinh thiên.
Ngưu Hữu Đạo sau khi đã có đại khái suy đoán và phán đoán đối với tiền căn hậu quả, hắn âm thầm lắc đầu, nếu đúng như thế, vậy thì đám người Ninh Vương quả thật điên rồi.
Vì che giấu cơ mật, không ngờ lại không tiếc mang toàn bộ người của thôn trang bí ẩn làm vật hy sinh, phải biết người núp ở thôn trang tránh đời, đa số đều là tâm phúc bộ hạ cũ của Ninh Vương. Trước kia ngay cả Mông Sơn Minh cũng có mặt trong đó, đây là đã làm xong chuẩn bị ngay cả Mông Sơn Minh cũng cùng nhau hy sinh hết a!
Bất quá nói đi thì nói lại, chính vì vậy, một khi bị người phát hiện, mới có thể chứng minh đó chính là bí mật chân chính của Ninh Vương, mới có thể không khiến cho người ta hoài nghi, mới có thể ẩn giấu chân tướng càng tốt hơn.
Mông Sơn Minh cầm binh tác chiến mặc dù sắc bén, nhưng mà dù có sắc bén cũng không so bằng uy lực của mười vạn quạ. Mông Sơn Minh chỉ huy thiên quân vạn mã đối mặt cũng phải bị bình định, bên nào nặng bên nào nhẹ để cân nhắc, không khó hiểu với quyết định của đám người Ninh Vương đưa ra.
Vì bí mật này, Ninh Vương có thể nói ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình đều dính vào, gương mặt quỷ kia!
“Đi về thôi.
Ngưu Hữu Đạo tỉnh táo lại buông tiếng thở dài.
Ba người cứ vậy rời khỏi nhà bếp.
Ngày từng ngày sau đó, Quản Phương Nghi có thể nói mỗi ngày nhìn chăm chú Ngưu Hữu Đạo.
Mọi người hiếu kỳ, nhất là đối với các loại cái thứ của địa đồ bảo tàng, Quản Phương Nghi tin tưởng Ngưu Hữu Đạo đã có được bản đồ nhất định muốn đi tìm bảo, nàng ta cũng muốn đi theo nhìn một chút.
Nhưng mà tình huống khiến cho nàng có chút thất vọng, Ngưu Hữu Đạo an tâm ở đây, dường như không hề có ý tứ rời đi.
Không ngờ rằng, Ngưu Hữu Đạo cũng muốn đi xác nhận một chút biểu thị trên bản đồ, nhưng mà tình huống trước mắt làm hắn tạm thời không tiện rời đi.
Nếu lời nói của Lữ Vô Song là thật, hậu quả rất nghiêm trọng, ứng đối tình thế nguy hiểm mới là khẩn yếu nhất, chuyện trọng yếu nhất trước mắt là xác nhận tình trạng của Lục Thánh.
...
Dược cốc, Độc Nhãn Nguyên Phi đến rồi, tiến vào bên trong dược phòng tràn đầy mùi thuốc, thấy thầy trò Quỷ Y đang chuyển bình bình lọ lọ.