Đạo Quân

Chương 2114: Bản đồ Của bảo kiếm (1)




Thấy bộ dạng ngoạn vị trêu chọc của Ngưu Hữu Đạo, nàng ta lập tức nhìn chằm chằm về phía Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh ngại ngùng, thử giải thích:

“ Bốn chữ "Bích Huyết Đan Tâm" trên thân kiếm này một lời hai ý nghĩa. Dưới tình huống bình thường ngụ ý kiếm này hết sức chân thành, lại che giấu tai mắt người, làm người ta không suy nghĩ nhiều đối với kiếm này. Nếu như trên thân kiếm có huyền cơ nan giải khác, thì hai chữ "Đan Tâm" đủ để ám dụ trong kiếm ẩn chứa có cơ mật. Như vậy bốn chữ rất có thể là chìa khóa bí mật khai mở huyền cơ. Hồng tỷ, nói ngắn gọn, kiếm này loại tình huống nào có thể hiện ra hình dáng đan tâm huyết hồng chứ?

“Khi rèn lửa thì thân kiếm đỏ bừng....

Quản Phương Nghi thốt ra, đã bừng tỉnh đại ngộ.

Bên ngoài mật thất có người tiến vào, một là Vân Cơ đã an trí xong Lữ Vô Song, một là Viên Cương cầm trong tay mật thư.

Hai người cùng nhau đi vào gặp được Thương Thục Thanh lại đang ở nơi này, thấy Đạo gia tháo mặt nạ xuống, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Thương Thục Thanh nhìn thấy Viên Cương cũng thật bất ngờ, kinh ngạc:

“Viên gia?

Một số tình huống nàng ta ít nhiều có nghe phong phanh, biết được Viên Cương trở thành Thánh tử của ma giáo, biết hắn mất tích, cũng nghe nói hắn bị người chém đứt một cánh tay.

Không phải hắn đã mất tích sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn có hai tay hoàn hảo không bị gì, nàng ta ý thức được bí mật của người nơi này có thể vượt quá tưởng tượng của nàng.

Viên Cương hơi gật đầu chào hỏi:

“Quận chúa.

Xoẹt! Bảo kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo tra vào bao, hắn nói với Thương Thục Thanh:

“Nghe nói quận chúa xây cho ta một ngôi mộ chôn quần áo và di vật đúng không?

Thương Thục Thanh cảm thấy lúng túng khi bị hỏi tới vấn đề này, nàng gật đầu một cái.

Ngưu Hữu Đạo nói tiếp:

“Nghe nói quận chúa nhớ tới tình xưa, thường đi tế điện, Ngưu mỗ tâm tồn cảm kích. Giờ này quận chúa đã biết ta còn sống, chuyện mộ chôn quần áo và di vật vẫn hy vọng quận chúa giống như trước đây, tiếp tục như thường đi, không được để cho người hoài nghi.

Viên Cương, Vân Cơ, Quản Phương Nghi theo bản năng ánh mắt chạm vào nhau, đều đã nhận ra, mộ chôn quần áo và di vật có ý nghĩa đối với Thương Thục Thanh bị Đạo gia bình bình đạm đạm giáng xuống, hoặc nói là bị Đạo gia làm như không thấy, thật không biết tâm tình của Thương Thục Thanh lúc này đến bực nào.

Thương Thục Thanh mặt lộ nụ cười gượng ép:

“Đạo gia yên tâm, Thanh nhi đã rõ rồi.

Ngưu Hữu Đạo lại nói:

“Quận chúa không nên ở chỗ này lâu, dễ làm cho người ta sinh nghi. Ta chỗ này còn có chút sự việc phải xử lý, không thể lưu lại quận chúa rồi.

Thương Thục Thanh ừm một tiếng, hơi hạ thấp người:

“Là Thanh nhi mạo muội quấy rầy, Thanh nhi xin phép cáo lui.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu chào một cái. Quản Phương Nghi lúc này tiến lên đưa tay, tiễn Thương Thục Thanh rời đi.

Có Thương Thục Thanh trong coi, Ngân nhi coi như nghe lời, mặc dù không nguyện rời khỏi Ngưu Hữu Đạo, nhưng mà vẫn bị Thương Thục Thanh mang đi, tới thế nào thì đi thế đấy.

Ngưu Hữu Đạo cầm ngang kiếm trong tay nhìn, trong lòng cảm khái vạn phần, không có gì bất ngờ xảy ra. Mấu chốt của bí mật mà bản thân mình muốn tìm một mực vẫn ở bên cạnh mình.

Có một số việc đừng nói Thương Thục Thanh, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới. Thương Thục Thanh không để mắt đến thanh kiếm này, hắn cũng đồng dạng không để mắt đến nó.

Hiện tại quay đầu ngẫm lại, Đông Quách Hạo Nhiên giao bội kiếm cho Ninh Vương làm tín vật, Ninh Vương lại đưa thanh kiếm về Thượng Thanh tông, Đông Quách Hạo Nhiên lấy tư cách năm đó lo liệu sự việc đích xác có khả năng lưu lại ẩn ý trong thanh kiếm này, sơ sót, đích thật là sơ sót.

Thời điểm vừa mới hỏi Thương Thục Thanh, hắn chỉ muốn chuyển đổi đề tài. Vấn đề mà năm đó kêu Quản Phương Nghi hỏi qua, không tìm được đáp án, hắn không cho là Thương Thục Thanh có gì che giấu. Sự việc mà Quản Phương Nghi hỏi không ra, hắn cũng không cho là mình có thể hỏi ra cái gì, ai ngờ biến khéo thành vụng không ngờ lại thật sự bị hắn hỏi ra manh mối.

Thật ra có một số việc là chú định đấy, hắn cho dù hiện tại không hỏi Thương Thục Thanh, tương lai một ngày nào đó cũng nhất định vẫn sẽ hỏi.

Viên Cương xích gần hỏi:

“Ngân nhi nhanh như vậy đã làm ngươi lộ rồi sao?

Ngưu Hữu Đạo đáp:

“Sớm biết tên hám ăn đó không đáng tin cậy, thật đúng là không có chút nào đáng tin cậy, sau này mọi người cũng cẩn thận một chút.

Hắn không muốn nói thêm về chuyện này, liếc mắt nhìn tín thư trong tay đối phương:

“Có chuyện gì sao?

Viên Cương giao thư cho hắn:

“Tây Hải đường muốn hẹn ngươi gặp mặt.

Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Có nói là chuyện gì không?

Viên Cương đáp:

“Không có nói.

Ngưu Hữu Đạo hơi suy tư:

“Đoán chừng hay là muốn biết chuyện của Lữ Vô Song. Hồi âm với hắn, nói ta tạm thời không rãnh, thuận tiện giải thích một chút, nói giờ này cùng Lữ Vô Song là quan hệ hợp tác, những lời giải thích khác không cần thiết. Mặt khác, khiến cho hắn chú ý một chút động tĩnh của Lục Thánh.

Một lúc sau, Quản Phương Nghi đã trở lại.

Ngưu Hữu Đạo phân phó nói:

“Nhà bếp của Nam Sơn tự có dùng ống bễ của lửa, nàng đi tới chỗ Viên Phương chuẩn bị một chút, không cần nói rõ chuyện liên quan. Ta trong chốc lát sẽ đi qua.

Quản Phương Nghi nhìn kiếm trong tay hắn, hiểu được ý gì, gật gật đầu đã đi ra, chính nàng ta cũng rất mong đợi.

Ngưu Hữu Đạo giải thích với những người khác là chuyện gì xảy ra, lần nữa đeo mặt nạ giả Vương Khiếu, sau đó cùng Vân Cơ rời đi. Hắn đi lại ở Mao Lư Biệt Viện hiện giờ, chỉ dùng thân phận người hầu của Vân Cơ có vẻ thích hợp. Viên Cương không nên lộ diện, tiếp tục lưu thủ dưới đất.

“Có chuyện gì bần tăng đến là được, có thể nào khiến đương gia làm loại công việc của người hầu này.

“Lão Hùng, ngươi xong chưa, cút đi!

Vân Cơ và Ngưu Hữu Đạo mới vừa đi tới ngoài nhà bếp của Nam Sơn tự, liền nghe được thanh âm nịnh hót của Viên Phương.

Mao Lư Biệt Viện giờ này, Đạo gia chết rồi, Viên Cương không thấy, một cách tự nhiên đều xem Quản Phương Nghi trở thành chủ nhà, nhất là Viên Phương càng hận không thể ôm đùi.

Hai người Vân Cơ đi tới cửa thấy Viên Phương ủ rủ âu sầu bị đuổi ra khỏi. Viên Phương liên tục gật đầu cúi người với hai người tới:

“Vân Sơn chủ.

“Nơi này không có chuyện của ngươi.

Vân Cơ nhắc nhở một tiếng, liền vào nhà bếp, Ngưu Hữu Đạo ôm cánh tay canh giữ ở cửa.

Viên Phương cười hề hề vui vẻ với Ngưu Hữu Đạo, cáo lui.

Tại nhà bếp, sau khi lửa được đốt cháy, Quản Phương Nghi ở bên trong gọi một tiếng:

“Được rồi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh, cũng xoay người tiến vào, chỉ thấy Quản Phương Nghi đã ở cạnh nhà bếp dùng sức kéo đẩy ống bễ.

Ngưu Hữu Đạo cúi người nhìn xem ngọn lửa hừng hừng bên trong lòng bếp, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, ném bảo kiếm trực tiếp vào trong lòng bếp. Thân kiếm biệt vô âm tín trong ngọn lửa hừng hực cực nóng.

Vân Cơ bên cạnh nhìn không hiểu đang làm gì, trước đó hỏi Quản Phương Nghi, nàng ta lại kêu nàng đừng hỏi nhiều.

Đa số vũ khí của tu sĩ thiên hạ dùng xuất thân từ Khí Vân Tông của Tống quốc. Trình độ sắc bén của vũ khí do người bình thường rèn nên không tranh cãi, trước tiên lực kháng đòn chính là dữ dằn, vũ khí như vậy gặp tu vi cao, rất dễ dàng bị phá hủy.

Cho dù thanh bội kiếm này của Đông Quách Hạo Nhiên là ai rèn nên, sức chịu đựng cũng không bình thường, sau khi bỏ thêm vài đợt lửa than, mới thấy thân kiếm biến thành đỏ bừng.

Lúc này Ngưu Hữu Đạo nhìn chăm chú vào bên ngoài lòng bếp, mới thi pháp biến thành trảo chụp một cái, cách không thu vật, bảo kiếm bên trong lòng bếp mang theo hỏa tính bay ra, thi pháp gia trì xuống, nổi ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Quản Phương Nghi biết rõ tình hình không khỏi tiến tới tra xét, Vân Cơ cũng đến gần nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

Thân kiếm đã bị đốt đỏ bừng, sau khi hơi đảo lộn, hai tay của Ngưu Hữu Đạo thi pháp, bảo kiếm ngừng di động, chỉ thấy một mặt trên thân kiếm có chữ "Bích Huyết Đan Tâm