Nàng đến, ngay lập tức kinh động đến Quản Phương Nghi. Quản Phương Nghi lộ diện muốn dẫn hai người đi tới chỗ ở của mình.
Thương Thục Thanh lắc lắc đầu, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng giọng mang có chút rung rung:
“Hồng tỷ, ta muốn gặp mặt Vương Khiếu tiên sinh, có thể được không vậy?
Quản Phương Nghi ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía Ngân nhi mà nàng ta dắt theo, người sau mờ mịt không biết, cũng không hiểu các nàng đang nói gì, hết nhìn đông tới nhìn tây....
Trong mật thất, Ngưu Hữu Đạo và Lữ Vô Song ngồi đối diện, một tình cảnh rất hiếm thấy, hai người uống trà tán gẫu.
“Thiên hạ đại thế, sóng sau đè sóng trước, thay đổi không ngừng mới là lẽ thường. Cửu thánh bại vong là chuyện sớm hay muộn, địch nhân trên mặt nổi là bản thân bọn họ lẫn nhau, nhưng địch nhân chân chính lại là toàn bộ thiên hạ. Đứng càng cao, địch nhân càng nhiều, đây chính là chí lý tuyên cổ bất biến!
“Nhìn như không ai dám trực tiếp nhảy ra ngoài phản kháng các ngươi, nhưng mà đây mới là nguy hiểm nhất. Các ngươi có vô số địch nhân, mà những địch nhân này đều không ở ngoài sáng, toàn bộ đang trong bóng tối.
“Các ngươi nhìn như nắm quyền lớn cao cao tại thượng, nhưng lại không thể đứng ở chỗ sáng lảng tránh, mà vô số địch nhân lại trong bóng tối, hơn nữa giết đi không dứt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Cho nên từ lúc mới bắt đầu, các ngươi đã chú định phải ngã xuống, đây là chuyện sớm hay muộn, sớm hay muộn sẽ có người nhảy ra ngoài thay vào chỗ các ngươi.
Ngưu Hữu Đạo nói luôn mồm, hy vọng một số đạo lý có thể khiến cho Lữ Vô Song nghe lọt được.
Lữ Vô Song lần này lộ ra một lượng lớn sơ hở, Lục Thánh rất nhanh sẽ diệt trừ toàn bộ bọn họ, liên quan trọng đại, Ngưu Hữu Đạo thật sự không có cách nào không điếm xỉa tới.
Hy vọng có thể khuyên Lữ Vô Song hợp tác, nói ra lời cần nói.
Hắn trở lại một cái liền truyền tin cho Sa Như Lai, kêu Sa Như Lai chú ý Lục Thánh khi nào trở về Thánh Cảnh, cũng kêu tai mắt liên quan biết hết sức chú ý các đường tin tức, nhìn xem có thể xuất hiện theo như lời của Lữ Vô Song nói hay không, Lục Thánh sẽ khí thủ Thánh Cảnh tự mình trấn giữ nhân gian đến dọn dẹp bọn họ.
Nhưng mà cho dù Ngưu Hữu Đạo nói như thế nào, Lữ Vô Song cũng chỉ mỉm cười lãnh đạm ngồi nghe, bưng trà chầm chậm thưởng thức, từ đầu tới giờ rất ít hé răng.
Ngưu Hữu Đạo nói xong lời cuối cùng, chính bản thân hắn cũng cảm giác nói không có ý gì rồi, cuối cùng hỏi:
“Nàng có gì đắn đo có thể nói ra, có thể thương lượng giải quyết.
Lữ Vô Song đặt chén trà xuống, nở nụ cười:
“Ngươi nói không giữ lời trước, việc mà ta đã giúp các ngươi trước đó, ngươi lại động sát cơ đối với ta, nếu không phải bị ta lấy lời nói chĩa vào yếu điểm, chỉ sợ ta hiện tại còn không biết là kết cục gì. Ngươi bây giờ nói nhiều như vậy có ý tứ sao, cảm thấy ta còn có thể tin tưởng sao? Ngươi nếu thật sự có thành ý, mọi người biến thành người một nhà, hai bên đều yên tâm, chẳng lẽ không tốt sao?
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Nàng biết rõ hắn không có hảo cảm với nàng, còn muốn gả cho hắn, gả cho đại lão thô như vậy, bản thân nàng không cảm thấy uất ức sao?
Lữ Vô Song hỏi lại:
“Đối với ta người như thế mà nói, uất ức tính là gì? Tuyết lão thái bà bị vây công tại Vô Lượng viên, có biệt khuất hay không? Lam Đạo Lâm tại Vô Biên các bị vây công, hắn có biệt khuất hay không? Nguyên bàn tử bị móc một con mắt, chẳng lẽ không uất ức? Ta trải qua vô số uất ức, đã sớm có thể lấy ra làm cơm ăn.
“Không có uất ức, xảy ra chuyện chỉ có thể đi đối mặt, nếu nuốt không trôi tức giận làm loạn, ta cũng không sống tới ngày hôm nay.
“Thật ra ta ngược lại không rõ các ngươi nghĩ như thế nào. Ta tự nhận nhan sắc không kém, bàn về thân phận địa vị, thiên hạ nữ nhân có người nào có thể sánh ngang ta? Ta điểm nào không xứng với hắn, các ngươi có gì tốt làm kiêu chứ? Ta rơi xuống đến trình độ này, đã là không đường có thể đi, cần tìm một đường ra. Các ngươi cũng cần ta trợ giúp. Cho dù đứng ở góc độ thông gia, đối với ta và ngươi song phương đều có lợi đấy. Ta không cho rằng các ngươi nhất định cự tuyệt.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ý nghĩa cuộc sống của mỗi người không giống nhau, tính tình cũng không. Hắn nếu như đáp ứng, chính là dày xéo lằn ranh làm người của hắn, hắn sẽ cả đời tội lỗi. Sự việc của Phùng Quan Nhi nàng ít nhiều cũng biết một chút, là hậu quả gì? Gặp phải chuyện rồi, hắn phải lấy mệnh đi thường! nàng không phải cũng chính bởi vì chút chỗ đáng quý này của hắn, có thể làm người trông cậy vào bảo vệ tánh mạng của nàng, nên nàng mới nhìn trúng nhất quyết phải gã cho hắn đấy sao? Người giống như ta, nàng dám gả cho sao?
“Nói đến Phùng Quan Nhi, nàng nên biết quan hệ giữa hắn và Phùng quan nhi. Hắn nếu cưới nàng, với hắn mà nói, Phùng Quan Nhi làm sao bây giờ?
Lữ Vô Song nhẹ nhàng ung dung:
“Nữ nhân kia không xứng với hắn. Ngươi chớ hiểu lầm, ta không có bất kỳ ý tứ hèn hạ gì với Phùng Quan Nhi, giá cả cao thấp thế nào với ta mà nói không có ý nghĩa. Ta chỉ là luận sự, loại người đến trình độ như Viên Cương lại cưới nàng ta sao? Cưới nàng ta làm gì? Nàng ta lại có thể làm gì? Sẽ sưởi ấm giường sao? Nhu tình như nước ư? Có phải có thể nói mấy lời nói quái gì đó dỗ dành nam nhân vui vẻ à? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
“Lui một bước nói, cái nàng ta có ta đều có, nàng ta có thể làm được, ta cũng có thể làm, cho dù là giả vờ, ta cũng có thể giả vờ tốt hơn so với nàng ta. Ngược lại ta đối lập nàng ấy, nàng ta không được. So với ta, nàng ta chính là cái phế vật, nhiều nhất chính là cái bình hoa, nhìn lâu sẽ chán đấy, nói là trói buộc cũng không phải là quá đáng.
“Ngưu Hữu Đạo, ngươi nếu thật sự coi Viên Cương là huynh đệ, nên lý tính suy tính. Viên Cương là người có chỗ thiếu sót to lớn, cùng thế đạo này cách không vào, cưới Phùng quan nhi sẽ hại hắn. Mà ta khác biệt, ta nếu trở thành thê tử của hắn, là người có thể trợ giúp hắn, ít nhất có thể khiến cho hắn sống được lâu một chút.
Nàng vừa nói vừa giơ tay lên chỉ chỉ đầu của mình.
“Ngưu Hữu Đạo, ngươi là người thông minh, ngươi bằng tâm lòng mà nói, Viên Cương những loại người này không phải càng cần nữa một nữ nhân giống ta làm hiền nội của hắn hay sao? Nói cách khác, loại người như ngươi có thể suy tính cảm thụ về phương diện tình yêu nam nữ hay sao? Cái loại người tính tình như ngươi thật ra không có tư cách lo lắng những thứ hư vô đó. Hăn cần chính là trợ giúp, cần một người có thể chăm sóc hắn. Ta tin tưởng nếu không có sự trợ giúp của ngươi, hắn cũng không sống được đến bây giờ.
Vân Cơ nghe bên cạnh, không nhịn được nhìn xem phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, có chút không biết là ai đang thuyết phục ai đây?
Ngưu Hữu Đạo hơi lộ ra trầm mặc, từ từ bưng trà chậm chậm thưởng thức.
Lữ Vô Song cũng bưng lên chén trà, chậm rãi ung dung bồi thêm một câu:
“Chỉ cần ngươi không nhúng tay can dự, chỉ cần ngươi không cản trở từ bên trong, ta tin tưởng Viên Cương sẽ đáp ứng. Loại người như hắn, đối mặt tình huống như vậy, cho dù không vì chính bản thân hắn, cũng sẽ đáp ứng. Tên ngốc tử này có chút tinh thần hy sinh cái tôi như vậy, làm chút việc ngốc rất bình thường.
Ngưu Hữu Đạo nhướn mày nói:
“Nàng thật giống như hiểu biết rất rõ bộ dáng của hắn vậy.
Lữ Vô Song nói:
“Loại kỳ quái này khó gặp một lần, không cần tiếp xúc quá lâu, ít nhiều có thể nhìn ra một chút, ta dù sao sống mấy trăm năm, vẫn phải có chút nhãn lực như vậy. Nói thật, không phải tin cách làm người của hắn, tại Đệ Ngũ Vực ta chưa chắc sẽ nói. Hắn hại ta thành như vậy, không phụ trách sao được? Ta phải dựa vào hắn rồi. Ngươi cũng phải hiểu, ta cao cao tại thượng đã nhiều năm như vậy, rơi xuống đến trình độ này, không có lý do không vì mình tranh thủ một nơi chốn cần thiết, người khác không tệ, nhưng gả cho hắn, ta an tâm hơn.