“Chỉ có thể nói, toàn bộ nhân gian, bao gồm tất cả hôi sí điêu của Thánh Đảo đều có hiềm nghi.
La Thu lên tiếng hỏi:
“Hay nói cách khác, chỉ cần thế lực nào có hôi sí điêu, thì có thể là người cấu kết cùng Lữ Vô Song đúng không?
Hoắc Không chuyển hướng về phía hắn, trả lời:
“Không chỉ là trên mặt nổi có, một số trước kia bị cướp bắt đi, tung tích không rõ, cũng có hiềm nghi. Trước mắt có thể làm, chính là cần biết rõ vị trí cụ thể lúc xảy ra chuyện của hôi sí điêu trong tay thế lực khắp nơi, chuyện này ta đã sai người đi tra.
Mọi người hơi im lặng, đều biết cách tra xét này trên cơ bản không có tác dụng gì. Người ta nếu dám làm, nhất định sẽ chuẩn bị thích đáng, lúc chuyện xảy ra hôi sí điêu đang làm gì nhất định sẽ có thông báo hợp lý.
Mặt khác chính là những con phi cầm tọa kỵ từng mất tích đó, rốt cuộc đã rơi vào trên tay người nào, trước kia bên này chưa để ý qua, bây giờ nếu muốn tra, chưa chắc có thể tra rõ tung tích.
Dĩ nhiên, cũng có thể bắt tất cả người có hôi sí điêu.
Nhưng mà sự việc không dễ làm, có phi cầm tọa kỵ loại này, trên cơ bản đều là môn phái đứng đầu thiên hạ, hoặc triều đình của bảy nước.
Nói trắng ra chính là thuộc các thế lực lớn, đa số cũng không phải là một cá nhân nào, ngươi làm sao bắt? Chẳng lẽ bắt hết các thế lực có liên quan hay sao? Lục Thánh không làm được, động viên toàn bộ Phiêu Miễu Các cũng làm không được. Môn phái thế lực đứng đầu thiên hạ cộng hết lại còn cường đại hơn so với Phiêu Miễu Các, thế thì làm sao làm được đây?
Hơn nữa, cũng chưa hẳn là thế lực khắp nơi làm, cấu kết cùng Lữ Vô Song rất có thể chính là người nhà bên trong Phiêu Miễu Các.
Trình độ nào đó mà nói, khả năng này ngược lại là lớn nhất.
Ô Thường chợt đánh vỡ trầm mặc nói một câu:
“Lữ Vô Song này nhất định có vấn đề. Nếu như thật sự Lữ Vô Song, rất có thể đã là thân chịu trọng thương, hoặc nói đã không tiện ra tay rồi!
“Đích xác!
Nguyên Sắc khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Hám Khôi nói:
“Dựa vào tác phong của Lữ Vô Song, hắn đã mất mạng!
Những người khác có lẽ không hiểu, nhưng đám người La Thu nghĩ lại liền đã minh bạch. Thế lực này xuống tay độc ác đối với Lữ Vô Song. Nàng ta đến ra lệnh người tụ tập nơi này thối lui không có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy Trần Hám Khôi không thuộc về thế lực của mình sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Lữ Vô Song dưới tình huống bình thường, mấy người có thể tưởng tượng là thứ tình hình gì. Lữ Vô Song một là nhất định sẽ không khách khí, cũng sẽ không khách khí đối với thế lực của người khác, trước tiên làm thịt Trần Hám Khôi, rồi sau đó chấn nhiếp quát lui những người khác mới là bình thường.
“Thật chẳng lẽ như lời đồn truyền lại, bị Hạt Hoàng làm cho bị thương? Hạt Hoàng có thể có lợi hại như vậy, có thể gây tổn thương cho nàng ta không?
Đốc Vô Hư chần chờ lên tiếng.
Ánh mắt của mấy người lần lượt nhìn chằm chằm về phía Ô Thường. Tuyết bà bà hỏi:
“Lữ Vô Song tìm Viên Cương đó, mưu đồ Hạt Hoàng rốt cuộc vì cái gì?
Ô Thường đáp:
“Ta cũng không rõ ràng, ta nếu biết được nàng ta nhớ mãi không quên tên Viên Cương đó như thế, đã sớm có đề phòng, sẽ không cho nàng ta dễ dàng đem người đi. Chỉ có điều có một chút khẳng định, nàng ta nếu còn sống, lại trơ mắt nhìn thế lực của mình bị phá hủy, cái này đã nói rất rõ vấn đề, nói rõ nàng ta đã xảy ra chuyện, không dám trực tiếp đối mặt chúng ta.
Mấy người khẽ gật đầu.
Lam Đạo Lâm đột nhiên nói:
“Lữ Vô Song đột nhiên chạy tới tham gia sự việc của Thánh La Sát, tuyệt không phải tới vì giết Thánh La Sát, nếu không đại khái có thể ngồi nhìn Thánh La Sát chết đi.
Một câu nói điểm thấu vấn đề của Nguyên Sắc trước đó đã hỏi là Thánh La Sát sống hay chết. Mọi người tỉnh ngộ, Thánh La Sát không chết, Lữ Vô Song đã tới cứu Thánh La Sát đấy. Thánh La Sát mất tích, cũng có nghĩa là rất có thể bị Lữ Vô Song mang đi.
“Nàng ta vì sao phải mang đi Thánh La Sát?
Ô Thường lẩm bẩm tự nói, ánh mắt lấp loé không yên.
Người khác không rõ lắm, hắn lại có suy đoán khác. Lữ Vô Song tìm Hạt Hoàng là vì tiến vào Đệ Ngũ Vực. Đệ Ngũ Vực có quan hệ với phu phụ Thương Tụng, giờ này lại tìm đến Thánh La Sát, mà Thánh La Sát cũng cùng có quan hệ với đôi phu phụ này. Hắn hiện tại gần như xác nhận, Lữ Vô Song có thể thật sự biết được một số bí mật vượt ra ngoài Ma Điển.
Tóm lại chuyện này khắp nơi lộ ra bí ẩn, một vài lời nói không dễ khiến cho người ngoài nghe được, sáu vị ra lệnh người không liên hệ lui ra, tại chỗ bắt đầu thương nghị.
Bọn họ bàn bạc tới bàn bạc lui, cũng không phải là không nghĩ biện pháp tìm được Lữ Vô Song và Thánh La Sát. Một Lữ Vô Song thần thần bí bí hành sự quỷ dị đã khiến cho bọn họ cảnh giác, hiện tại ngay cả Thánh La Sát uy hiếp to lớn kia cũng chạy vào nhân gian, sáu người muốn bình tĩnh cũng không dễ dàng rồi.
Mục tiêu của Thánh La Sát rất rõ ràng, tìm kiếm!
Đối mặt Thánh La Sát một sự uy hiếp to lớn như vậy, sáu người tạm thời không chuẩn bị trở về Thánh Cảnh nữa, mà là muốn đích thân trấn giữ nhân gian, tránh cho tin tức trở về chậm chạp ứng đối trễ.
Sau khi bọn họ phân chia, sáu người trên căn bản chia nhau trấn giữ cảnh nội của các quốc gia.
Một mặt tự mình đốc thúc lục soát tung tích của Thánh La Sát và Lữ Vô Song, một mặt tự mình thúc đẩy kiểm tra đối chiếu sự thật nội bộ Phiêu Miễu Các.
Tình thế càng ngày càng loạn, Lữ Vô Song loạn nhập khiến cho Lục Thánh trở về cảm thấy không bình tĩnh rồi, quay về cảm thấy tình thế hơi không khống chế được. Trình độ nào đó Lữ Vô Song có thể chân chính bị bọn họ xem là đối thủ, nhất là nàng ta còn cấu kết với Thánh La Sát uy hiếp to lớn kia.
Càng vào giây phút như thế này, càng cần một Phiêu Miễu Các có lực đến làm việc. Việc mất trộm vô lượng quả, bên trong Phiêu Miễu Các nhất định phải mau sớm chỉnh lý xong.
Từng người trong sáu người đặt chân, đều có người phía dưới đi an bài.
Sáu người tản đi, Ô Thường vẫn chưa rời đi quá xa. Hắn trốn vào một chỗ núi rừng ở gần đấy, bên trong sơn cốc ẩn núp có mười người đang chờ hắn.
Dưới vách núi âm u, mười người che kín trong lớp áo choàng đen, thấy Ô Thường đi tới, đua nhau hành lễ.
Ô Thường giơ tay lên ngừng lại, mười người cởi áo choàng ra, dang hai tay, lộ ra mộc bài màu xanh đen treo chi chít bên trong áo choàng, toàn bộ là âm mộc có khắc phù văn.
Ô Thường đưa tay cầm một cái mộc bài trong tay, trong miệng lẩm bẩm có từ, trong tay thi pháp. Lưu quang trên phù văn bên trên tiểu mộc bài vận chuyển, hóa thành một luồng tinh quang mờ mịt hư hóa hơn nữa như có như không.
Linh quang như một luồng sương mù muốn trốn vào trong minh minh, rồi lại bị năm ngón tay của Ô Thường toát ra hắc vụ cách không vẫy trở về, lần nữa bức về trong âm mộc. Lưu quang của phù văn trên âm mộc lần nữa chuyển động, sau đó từ từ thu liễm.
Ô Thường hài lòng gật đầu một cái.
...
Một chiếc xe ngựa ra khỏi Nam Châu phủ thành, đi tới một tòa nông gia trang viên của vùng ngoại ô.
Quản Phương Nghi chui ra từ bên trong xe, tiến vào trong trạch viện, Hứa lão lục đánh xa vẫn tiếp tục tiến lên.
Quản Phương Nghi đi vào trong nhà, gặp được đám người Vân Cơ, nàng có chút bất ngờ:
“Đến ngoài thành rồi không trở về, còn vời ta đi ra gặp mặt làm chi? Sự tình ra sao, Đạo gia đâu?
Vân Cơ chỉ chỉ về phía rèm cửa bằng vải thô bên trên, bày tỏ ở bên trong phòng.
Quản Phương Nghi lúc này vén mành đi vào, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đứng ở cửa sổ dán giấy rách, đứng chắp tay.
Cô quét ánh mắt, phát hiện trong phòng còn có một người, trên giường nằm một nữ nhân, Quản Phương Nghi sao có thể nhịn được không nhìn tới là ai. Nàng tới gần trước giường vừa nhìn một cái, một khuôn mặt bẩn thỉu đang ngủ say sưa.
“Ngân nhi sao?