Đạo Quân

Chương 2102: Đạo Đạo, ta thật khó chịu! (2)




Nhưng hai nam nhân kia lúc này ai có thể có chút tà niệm, nhìn thì nhìn đấy, nhưng không có gì, ánh mắt cũng không cố ý lảng tránh, càng nhiều hơn chính là lo lắng.

Hai mắt nhắm chặt của Thánh La Sát chậm rãi mở ra. Một đôi mắt to đen lúng liếng, vốn là thần thái sáng láng đấy, lúc này lại có vẻ ảm đạm vô thần, hơn nữa tỏ ra mờ mịt, ngỡ ngàng chung quanh.

Ngưu Hữu Đạo đỡ nàng ta từ sau lưng nới lỏng tay, ôn nhu gọi một câu:

“Ngân nhi.

Cách gọi Ngân nhi khiến nàng quay đầu nhìn lại, thấy được một gương mặt xa lạ, nhưng thanh âm nàng ta nhớ, sau khi đôi mắt nhìn thẳng Ngưu Hữu Đạo, dưới tay ý thức bắt được ống tay áo của Ngưu Hữu Đạo, không ngờ lại nhận ra người đeo mặt nạ là ai. Trong ánh mắt vô lực để lộ ra mấy phần cảm giác lưu luyến, thanh âm yếu đuối:

“Đạo Đạo....

Tình cảnh này, trong mắt Lữ Vô Song chợt hiện lên kinh ngạc, dường như đã hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo vì sao lại cứu Thánh La Sát, nhất là một tiếng kêu "Đạo Đạo" kia lại làm trong lòng nàng ta như sóng to gió lớn. Ngưu Hữu Đạo và Thánh La Sát không ngờ lại là người quen, hơn nữa quan hệ còn không bình thường!

Ngưu Hữu Đạo nghe được tiếng kêu quen thuộc, lại nhìn thấy hình dạng của Ngân nhi lúc này, trong lòng hắn không khỏi phức tạp. Ít nhất hắn lần nữa xác nhận một chút, cái con giữa hình thái yêu ma và con người tham ăn này sau khi chuyển hoán mặc dù trí nhớ không được, nhưng chỉ cần không phải chia ra quá lâu, ký ức của Ngân nhi cũng sẽ không hoàn toàn biến mất.

Ngưu Hữu Đạo hơi cười, ra hiệu Viên Cương hỗ trợ giúp đỡ một chút.

Viên Cương lập tức đón lấy cánh tay của Ngân nhi, nhưng nàng ấy lại kéo tay áo của Ngưu Hữu Đạo không chịu buông.

Ngưu Hữu Đạo tạm thời không để ý tới, nhanh chóng lấy áo trường bào của mình, khoác lên người của Ngân nhi, bao lấy thân thể của nàng, giúp nàng mặc vào, cột kỹ dây lưng, che bộ dạng bại lộ bất nhã, sau đó lưu luyến lại nửa ôm nàng vào trong lòng.

Ngân nhi nửa nằm trong ngực hắn, nàng giống như an lòng không ít, nhưng hai tay lại nắm lấy quần áo của Ngưu Hữu Đạo, thanh âm yếu đuối:

“Đao Đạo, muội không tìm được huynh.

Người bên ngoài không biết nàng ta nói là chuyện khi nào.

Nhưng trong lòng Ngưu Hữu Đạo lại hiểu rõ.

Ngưu Hữu Đạo cưỡi ngựa giang hồ, trường kiếm ân oán, mặc dù chữ "Nghĩa" đứng đầu, nhưng kiếp trước kiếp nầy lại như cũ không thể tránh khỏi phụ qua không ít người. Có lẽ bởi vì hắn quá mức lý trí, bao nhiêu chuyện xưa đều không nói ra, đều ở trong lòng hắn thương tang như biển, thế sự như nước thủy triều, phải và không phải, đúng với sai lúc này đều hóa thành nụ cười nhạt trên mặt hắn:

“Không cần phải sợ, ta tới tìm muội đây, không sao rồi.

Nhưng lời an ủi mới ra khỏi miệng, liền có chuyện. Thân thể của Ngân nhi chợt rung động kịch liệt, trên mặt lại mơ hồ có ngân vân hiện lên, đột nhiên hai tay dùng sức nắm lấy cánh tay của Ngưu Hữu Đạo, nói ra đầy khó nhọc:

“Đạo Đạo, muội thật khó chịu!

Một bàn tay của Ngưu Hữu Đạo đã dán trên thân nàng thi pháp dò xét, dần dần hiểu rõ tình trạng trong cơ thể nàng.

Chính bởi vì hắn hiểu rõ rồi, mới biết phiền toái, hóa giải yêu lực trong cơ thể Ngân nhi cũng không biết là giúp nàng ta hay là hại nàng ta.

Ngưu Hữu Đạo có thể đã nhận ra, Ngân nhi sau khi hóa thành hình người căn bản không thể chịu được sự ăn mòn của độc tính trong cơ thể, ngược lại thì sau khi yêu ma hóa, dị chủng yêu lực trong cơ thể trái lại có thể có một chút tác dụng chống đỡ. Đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân sau khi Ngân nhi trúng độc có thể kiên trì đến bây giờ.

Vào lúc này, bởi vì sự ăn mòn của độc tính, làm Ngân nhi cảm thấy khó chịu. Việc chống lại yêu lực trong cơ thể lại đang nhanh chóng nổi lên sinh ra, đấy chỉ sợ là bản năng tự vệ của thân thể Ngân nhi, chỉ sợ ngay cả bản thân Ngân nhi cũng khó khắc chế.

Tình huống này lại làm Ngưu Hữu Đạo lưỡng nan rồi. Nếu không thể kịp thời giải độc, tiếp tục dùng Càn Khôn quyết tinh lọc dị chủng yêu lực trong cơ thể Ngân nhi, không khác gì tăng tốc Ngân nhi chết đi. Nhưng nếu mặc kệ dị chủng yêu lực trong cơ thể nàng ấy nảy sanh, đến lúc đó Ngân nhi lại lần nữa mất khống chế, cũng sớm muộn phải độc phát thân vong.

Mà tốc độ sản sinh dị chủng yêu lực trong cơ thể Ngân nhi lúc này vượt xa tốc độ nhận biết trước kia của hắn.

Dưới sự bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể một tay lần nữa thi triển Càn Khôn quyết tinh lọc, nhưng không dám hoàn toàn tinh lọc sạch sẽ, khiến cho trong cơ thể Ngân nhi có được dị chủng yêu lực nhất định đi chống lại độc tính, đi đến hậu quả trì trệ khó có thể bù đắp, lại không đến mức yêu ma hóa.

“Đạo Đạo, muội khó chịu, giúp muội.

Ngân nhi hiện ra trạng thái đau khổ không chịu nổi, cuối cùng hai tay quấn lấy cổ của Ngưu Hữu Đạo. Hai tay mười ngón không nhịn được cào sau lưng hắn.

Ngưu Hữu Đạo ôm nàng ta trấn an nói:

“Không sao không sao, Ngân nhi, không có việc gì nữa, ráng chịu một chút, ráng một chút thì tốt rồi, tin tưởng ta.

Thanh âm "ừm

ngoan ngoãn của Ngân nhi cất lên. Nàng không nói gì nữa, nhưng mà độc tính gây nên đau khổ lại thật thật tại tại, làm nàng ở vào trong thống khổ đau khổ, lúc này chỉ ôm thật chặc Ngưu Hữu Đạo không buông.

Lữ Vô Song chợt toát ra một câu:

“Nàng ta hẳn là trúng độc rồi!

“Không cần nàng nhắc nhở.

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng một câu, đối với nàng gái tánh khí không có gì tốt này, trên tay đã có động tác, trước tiên lấy ra một viên giải độc linh đan phổ thông thường dùng, dùng sức mạnh nhét vào trong miệng của Ngân nhi, nhưng hắn biết được bên trong Ngân nhi khẳng định không phải là độc bình thường, bằng không hắn không đến mức không biết rõ là độc gì.

Sau đó hắn lại nhanh chóng nói với Viên Cương:

“Tây Hải Đường hẳn chưa đi xa, lập tức liên lạc hắn, kêu hắn mau sớm báo cho biết là nàng ấy trúng độc gì, hỏi có giải dược hay không. Nếu có, kêu hắn trong vòng ba canh giờ phải truyền tống đến đây, nàng ta không kiên trì được quá lâu....

Hắn bỗng ngước nhìn bốn phía, đưa ra phán đoán nhanh chóng mà chuẩn xác:

“Đầu độc trên tất cả con đường, lượng dùng to lớn như thế không thể nào là độc hiếm có, nhất định có thuốc giải. Trực tiếp tìm hắn yêu cầu giải dược, kêu hắn không tiếc cái giá phải trả nghĩ biện pháp lấy được, nhắc nhở hắn, nếu dám làm trễ nải, đừng trách lão tử trở mặt!

“Được!

Viên Cương gật đầu một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, vẫy về phía không trung một cái, ra hiệu Vân Cơ hạ xuống.

Đồ vật các loại truyền tin Kim Sí vẫn còn trên người của phi cầm tọa kỵ, liên lạc Tây Hải Đường cần truyền tin Kim Sí.

Lữ Vô Song bên cạnh lần nữa ánh mắt lập lòe. Nàng ta nghe được cái tên "Tây Hải Đường", trong lòng lần nữa bốn bề sóng dậy. Nàng ta đã biết, Tây Hải Đường và người này có cấu kết.

Hay nói cách khác, Tây Hải Đường biết được người này còn sống!

Nàng ta không biết Tây Hải Đường uống lộn thuốc gì, chẳng lẽ không biết chuyện giả chết của vị này liên quan trọng đại, dám quấn vào cũng giúp đỡ che giấu, chán sống sao?

Lại có Thánh La Sát của nhân hình hóa trước mắt, thêm sự việc của giới thứ năm, Lữ Vô Song kinh nghi bất định, không biết trên người của tên trước mắt này giấu bao nhiêu bí mật.

Ngưu Hữu Đạo đã dò xét đôi chân của Ngân nhi. Ngân nhi đau khổ đến run lẩy bẩy ôm khuỷu tay đứng lên. Hắn đi đến bên cạnh Vân Cơ rơi xuống đất, trầm giọng nói:

“Nơi này không nên ở lâu, lập tức đi tìm nơi khác thích đáng mà ẩn thân, trước tiên giúp Ngân nhi giải độc rồi nói sau.

“Được!

Vân Cơ gật đầu, tiến lên, một phen kéo cánh tay của Lữ Vô Song:

“Đi!

Rất nhanh, mấy người họ leo lên hai con phi cầm tọa kỵ bay lên không từ trong biển lửa của trấn nhỏ.

Đêm đã chìm vào khuya, bầu trời mênh mông.

Vì có thể kịp thời có được tin tức bên Tây Hải Đường, cũng là vì có thể kịp thời có được giải dược, nhóm người họ không dám chạy quá xa, chỉ có thể nói là cách xa trấn nhỏ tìm cái thâm sơn cùng cốc ẩn thân.