Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ta liên tiếp đi Huyễn Giới, phát hiện nàng ta vẫn luôn sống ở Thương Tụng hành cung, dường như sẽ không dễ dàng rời đi, lần này đột nhiên đi ra ngoài là tại sao? Ngẫm lại cũng chỉ có chuyện lúc trước, nàng ta bị mấy vị Thánh Cảnh kia đả thương. Ngoại trừ chuyện này, ta nghĩ không ra còn có chuyện gì khác kinh động nàng ta, lo lắng của ta nàng ta lần này đi ra ngoài là muốn báo thù.
Vân Cơ hơi gật đầu:
“Thánh La Sát rất kiêu ngạo. Nàng ta là vua của Điệp Mộng Huyễn Giới, nhìn tình hình nàng và mấy thánh giao thủ, quả thực là không chết không thôi. Trước đó nàng ta bị đánh thành bị thương nặng, dựa sự kiêu ngạo của nàng ta thân là một vị vua, chỉ sợ không thể chịu qua đánh coi như xong, đích xác có khả năng đi ra báo thù.
Quản Phương Nghi hơi nóng nảy:
“Vậy làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
“Nếu là đi Thánh Cảnh, hiện tại chúng ta muốn ngăn cản cũng không kịp nữa. Nếu như không đi Thánh Cảnh, nàng ấy sẽ đi đâu? Chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, thiên hạ lớn như vậy, muốn trong vòng ba ngày tìm được nàng ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nếu như có thể dễ dàng tìm được, vậy đã nói rõ Phiêu Miễu Các cũng có thể tìm được, muốn tránh ra rất nhiều tai mắt mang nàng đi chỉ sợ có chút khó khăn.
Ba người đều hiểu, chỉ có Đạo gia có thể hàng phục Thánh La Sát, nhưng lúc này Thánh La Sát lục thân không nhận, quá trình hàng phục muốn không có động tĩnh sợ là rất không có khả năng.
Quản Phương Nghi chợt thốt ra một câu:
“Ngân nhi sẽ không đi tới Mao Lư Sơn Trang của huyện Thanh Sơn chứ? Nàng ta dù sao ở đó đã lâu như vậy.
Ngưu Hữu Đạo xua tay:
“Không đâu. Nàng ta không hóa thành hình người, căn bản không nhớ sự việc khi làm người, cái này ta có thể xác nhận. Cho dù hóa thành hình người, chỉ đầu óc hám ăn của nàng ấy, có thể nhớ đường mới là lạ. Nàng ta nếu thật sự đi Thánh Cảnh, chúng ta cũng không thể tránh được, sẽ rơi vào kết cục gì phải xem tạo hóa của chính nàng ấy mà thôi.
“Hiện tại chỉ có thể làm tính toán nàng ta không đi Thánh Cảnh. Nếu không đi Thánh Cảnh, chúng ta phải tranh giành thời gian với bên Thánh Cảnh, tranh thủ tranh giành tìm được nàng trước khi Lục Thánh đến. Hiện tại bảo người của Ngũ Lương Sơn đi chăm chú quan sát chuyện này không hợp, chỉ có thể bị động chờ tin tức. Còn có Nam Châu mật thám nằm vùng bên Vương gia, một khi phát hiện dấu vết của Thánh La Sát, vậy cũng sẽ báo tin cho Vương gia biết.
“Hồng nương, nàng ở tại chỗ này trấn thủ, chú ý tin tức của Ngũ Lương Sơn, đồng thời trao đổi tin tức với bên Vương gia, một khi phát hiện Thánh La Sát, bảo Vương gia lập tức báo cho nàng biết. Nàng một khi nắm giữ động tĩnh của Thánh La Sát, lập tức truyền tin báo cho ta.
Quản Phương Nghi đã hiểu, vị này lại sắp đi ra ngoài, hỏi:
“Hiện tại vẫn chưa biết vị trí của Ngân nhi, ngài muốn đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
“Không thể ngồi ở chỗ này bị động chờ đợi, ta đi tới phía đó trước, trước tiên chạm mặt với Tây Hải Đường, có chuyện cũng tiện kịp thời phản ứng. Hầu Tử và Vân Cơ cùng đi với ta, nàng lưu lại giữ nhà, có tin tức lập tức báo cho ta.
Quản Phương Nghi có chút ngoài ý muốn nhìn Viên Cương một cái. Không phải là không cho vị này ra cửa gặp người sao, lần này vì sao còn cố ý mang con khỉ mặt vàng này đi chứ?
Chỉ có điều nàng cũng biết sự tình khẩn cấp, bây giờ không phải là lúc đùa bỡn tỳ khí, bèn gật đầu nói:
“Được!
Ngưu Hữu Đạo lại nói với Viên Cương và Vân Cơ nói:
“Việc này không nên chậm trễ, chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát!
Ba người lĩnh mệnh mà đi, làm chuẩn bị cho bên này xuất hành.
Ngưu Hữu Đạo lại tiếp tục quanh quẩn một chỗ trong mật thất, đột nhiên xuất hiện một việc như vậy, hắn không thể không suy tính có thể sinh ra ảnh hưởng gì đối với sự việc trước trước sau sau hay không.
Không bao lâu, trên tay của Vân Cơ ôm một cái túi, ở bên chờ đợi, chờ Viên Cương đến cùng một nhau xuất phát.
Nhưng sau khi Viên Cương vội vã xuất hiện, trên tay rồi lại cầm phong thư:
“Đạo gia, Tây Hải Đường lại đưa tin rồi, phát hiện dấu vết của Thánh La Sát.
Phát hiện sao? Ngưu Hữu Đạo một phen giật lấy thư tới tay tra xét. Vân Cơ cũng nhanh chóng bước đến bên cạnh, cùng nhau xem thư.
“Người xâm nhập thành của ta ở đâu?
Ngưu Hữu Đạo nhìn tin thì thầm một tiếng.
Vân Cơ nói:
“Không sai, nàng ta lần này đi ra quả nhiên là không phục, quả nhiên là muốn tìm mấy thánh tính sổ. Hiện tại xem ra, nàng ta căn bản không rõ lắm người giao thủ cùng nàng là ai, cũng không chuyên cùng người trao đổi. Nàng ta công khai lộ diện như vậy, tìm được nàng ta dễ dàng rồi.
“Dễ dàng sao?
Ngưu Hữu Đạo liếc nàng một cái, trầm giọng nói:
“Ta thấy phiền toái rồi. Người của Phiêu Miễu Các trải rộng các nơi, nàng ta đi như vậy đến chỗ nào đều bị người khác nhìn chằm chằm. Chúng ta lại không cách nào cùng nàng ta trao đổi bình thường, trước mắt bao người, làm thế nào mang nàng ta đi chứ?
Vân Cơ cau mày:
“Vậy làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo cũng cau mày, nắm tay bên miệng suy tư một hồi, chợt quả quyết nói:
“Cần có hai con phi cầm tọa kỵ xuất phát, cùng nhau mang theo Lữ Vô Song. Nếu tình huống thật sự không thích hợp động thủ, có thể lấy thân phận của nàng ta quát lui tai mắt của Phiêu Miễu Các, thực tế không được, liền làm thành là nàng ta làm.
Vân Cơ phân vân:
“Nàng ta hiện tại bộ dáng này, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ra ngoài gặp người không tiện lắm.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Cái này đơn giản, bảo Hồng nương hoá trang cho nàng ta, thay đổi màu da, đội thêm cho nàng ta một mái tóc giả.
“Được!
Vân Cơ thả cái túi trong tay xuống, bước nhanh rời đi.
Viên Cương lúc này đến gần bên cạnh Ngưu Hữu Đạo:
“Đạo gia, Lữ Vô Song nữ nhân đó không phải người bình thường, giỏi về nắm lấy cơ hội, không lợi dụng được, nàng ta sợ là sẽ muốn nhân cơ hội ra điều kiện.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn hắn, chợt không kìm nổi cười lên một tiếng:
“Điều kiện gì? Lo lắng nàng ta nhân cơ hội uy hiếp ngươi, bảo ngươi cưới nàng ta sao?
Viên Cương mặt không thay đổi, không lên tiếng, đại biểu chấp nhận.
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả nói:
“Ngươi yên tâm, ta không đến mức lấy việc bắt ngươi cưới lão bà để làm trao đổi. Mang nàng ta đi chỉ dự sẵn để ngừa vạn nhất, thật sự nếu gặp phải tình huống Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, chỉ cần mang nàng ta cùng ra ánh sáng. Mục đích của chúng ta, hoặc hồ giả hổ uy, hoặc giả truyền thánh chỉ, căn bản không cần nàng ta làm gì hoặc nói gì cả, nên nói cái gì nên làm cái gì chúng ta giúp nàng ta làm là được.
Thì ra là thế! Viên Cương hơi gật đầu, tỏ ra hiểu rõ rồi, cũng yên tâm.
Sau khi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, một nhóm bốn người từ mật đạo xuất phát. Lữ Vô Song bị Vân Cơ kéo cánh tay mà đi.
“Đi đâu?
Lữ Vô Song lặp đi lặp lại hỏi mấy lần, vẫn không ai để ý tới.
Ra khỏi mật đạo, người đã ở ngoài thành, 2 cái chỉ linh rung vang, rất nhanh có hai con phi cầm tọa kỵ từ trên trời giáng xuống, bốn người nhảy lên, bay lên không đã đi xa.
...
Băng tuyết Thánh Địa, trong băng cung, Tuyết bà bà một tay chống gậy, một tay cầm tin, nhìn chằm chằm tin tức xem xét đã lâu, cuối cùng thì thầm lên tiếng, "Ngân Cơ? Ngân Cơ! Nữ nhân này không phải đã chết rồi sao? Sao lại như thế xông ra hẹn ta gặp mặt?
Bạch Vô Nhai đáp:
“Lúc trước người nói chết là La Thu, lời nói đều là bên Đại La Thánh Địa nói, có phải thật sự chết hay không, ai cũng không biết.
Tuyết bà bà nghiêng đầu nói:
“Ý của con là nói, nữ nhân này còn sống, người gởi thư đích thật là bản thân nàng ta hay sao?
Bạch Vô Nhai lắc đầu:
“Cái này cũng chưa chắc.
Thấy Tuyết bà bà nhìn bản thân mình, hắn nhanh chóng lại bồi thêm một câu:
“Để phòng có bẫy.
Ánh mắt của Tuyết bà bà
rơi vào trong thư:
“Hẹn ta gặp mặt tại Hoang Trạch tử địa, vì sao phải ở Hoang Trạch tử địa? Có bẫy ư? Gặp một lần có thể làm gì được ta?
Bạch Vô Nhai thử hỏi:
“Mẫu thân, người chẳng lẽ muốn đi đến nơi hẹn sao?