Lữ Vô Song bình tĩnh:
“Thân phận? Ngươi cảm thấy ta hiện tại là thân phận gì? Cùng lắm là tù nhân ăn bữa hôm lo bữa mai mà thôi, ở đâu ra thân phận gì? Chút tự biết rõ này ta vẫn phải có.
Ngưu Hữu Đạo có chút không hiểu:
“Trên đời này hẳn không có việc gả cưới không giải thích được, nhất là Thánh Tôn người. Thánh Tôn nguyện ý gả, dù sao cũng phải có một nguyên nhân a?
Lữ Vô Song nói:
“Ta nói, giờ này những thứ khác đối với ta đều không trọng yếu, ta chỉ muốn bảo vệ tánh mạng của mình, chỉ cần hắn cưới ta, cái mạng này của ta chính là bảo vệ.
Ngưu Hữu Đạo đoán được nguyên nhân của phương diện này, nhưng mà cũng chính vì vậy, ngược lại càng trở nên không hiểu, hỏi:
“Nếu thật sự vì bảo vệ tánh mạng, vì cái gì càng muốn gả cho hắn?
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ bản thân mình:
“Gả cho ta làm kế sách bảo vệ tánh mạng, chẳng phải càng ổn thỏa hơn sao?
Lữ Vô Song nói:
“Ta gả cho ngươi, ngươi sẽ lấy sao? Mà hắn sẽ phải nghe lời ngươi.
“Hắn có thể nghe ta sao?
Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu, cũng chỉ chỉ Viên Cương:
“Nàng hỏi một chút chính hắn, chuyện như vậy hắn có thể nghe ta sao?
Lữ Vô Song không hỏi Viên Cương, cho Ngưu Hữu Đạo một câu trả lời chắc chắn chính xác:
“Ngươi là người đứng giữa ích lợi, người đứng giữa ích lợi không thể chết tiệt nhất! Hắn không phải người đứng giữa ích lợi, có thể tin tưởng so với ngươi.
Từ sau khi ở Đệ Ngũ Vực gặp nguy hiểm, nàng ta lại nỗ lực muốn sống, lúc đó thiếu chút nữa mất mạng dưới đao của Viên Cương, thời khắc mấu chốt nàng ta dùng một câu nói bảo vệ tánh mạng của mình.
Giờ này nàng ta lại đang nỗ lực vùng vẫy muốn sống, bởi vì mình một khi đã mất đi giá trị lợi dụng tình cảnh sẽ rất nguy hiểm, ít nhất kinh nghiệm của chính nàng ta xem ra là như thế.
Mà Viên Cương chính là đường lui muốn sống mà nàng ta cần, chỉ cần gả cho Viên Cương, tánh mạng nhất định được bảo đảm.
Tại sao phải lựa chọn gả cho Viên Cương, có nguyên nhân vừa rồi nói với Ngưu Hữu Đạo. Cũng bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy qua tình hình Ngưu Hữu Đạo tại Vô Biên sa mạc nghênh tiếp Viên Cương, có thể nhìn ra Ngưu Hữu Đạo rất quan tâm Viên Cương.
Còn nữa, Viên Cương vì sao lại liều chết đi giúp La Chiếu? Vì sao lại liều chết đi giúp Hô Diên gia?
Đây là nguyên nhân trọng yếu mà nàng ta dám yên tâm gả bản thân mình cho Viên Cương. Trong hoàn cảnh trước mắt, gả cho loại nam nhân này mới là phương thức tự vệ ổn thỏa nhất có thể tin.
Dĩ nhiên, trong nội tâm của nàng, nàng cũng không bài xích Viên Cương. Mặt khác, người như Ngưu Hữu Đạo nàng coi thường, địa vị cao hơn Viên Cương thì có sao đâu chứ? Nàng đã từng có thân phận gì, chút địa vị kia của Ngưu Hữu Đạo đối với nàng không có bất kỳ lực hấp dẫn nào.
Như chính nàng nói, đưa ra quyết định này, nàng cũng đã suy nghĩ cặn kẽ qua.
Người đứng giữa ích lợi sao? Ngưu Hữu Đạo nghe vậy mỉm cười, chính mình có phải loại người như vậy hay không lại không bàn, nhưng không thể không thừa nhận, nữ nhân này có thể đứng một trong hàng cửu thánh, vẫn phải có nhãn lực nhất định đấy. Ít nhất sau khi nhìn ra cùng Viên Cương buộc chung một chỗ, hắn cũng sẽ không động tới nàng.
“Chuyện như vậy hắn sẽ không nghe lời ta.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, quay đầu lại vừa nhìn về phía Viên Cương, nói với vẻ giễu cợt:
“Vô Song Thánh Tôn nguyện ý hạ mình gả cho ngươi, ngươi nguyện cưới không?
Viên Cương đáp lạnh như băng:
“Đạo gia, cái này nói giỡn không buồn cười.
Ngưu Hữu Đạo lại hướng Lữ Vô Song nói:
“Thái độ của hắn, nàng thấy rồi đó, chuyện như vậy ta cũng không có khả năng ép hắn.
Lữ Vô Song vẫn không từ bỏ:
“Tùy thích, ta không miễn cưỡng, cũng miễn cưỡng không được.
Thái độ bày ở ấy, nếu không cưới nàng, nàng cũng sẽ không hợp, nàng không có khả năng dưới tình huống không có bảo đảm khiến cho mình mất đi giá trị lợi dụng.
Ngưu Hữu Đạo hơi nhướn mày:
“Lữ Vô Song, không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mùi vị của gia hình cũng không dễ chịu.
Lữ Vô Song cương quyết:
“Chỉ cần ta còn có giá trị lợi dụng, ngươi cũng sẽ không giết ta. Làm ta tàn phế, đi ra lại doạ không được người. Nỗi khổ lột da ta cũng có thể chịu đựng, còn có cái gì là ta không chịu được chứ?
Ngưu Hữu Đạo không tiếp tục nhiều lời, xoay người rời đi.
Người ta nói cũng không sai, đánh trúng yếu hại rồi, một Lữ Vô Song biến thành tàn phế đi ra là doạ không được người.
Hắn hiện tại cũng không có thời gian từ từ hao phí cùng Lữ Vô Song. Nếu nàng ta không đáp ứng, hắn không làm gì khác hơn là vận dụng người của mình bên Thánh Cảnh gieo rắc phong thanh, chỉ có điều không cách nào tạo thành biểu hiện giả dối là Lữ Vô Song đang cùng Lục Thánh đối kháng.
Như vậy, tin tức có liên quan tới Ngân Cơ còn sống, cũng sẽ không tiện tiết lộ ra rồi. Phong thanh không có ngọn nguồn vừa xuất hiện, chỉ sợ La Thu lập tức sẽ hoài nghi trên Sa Như Lai biết rõ tình hình, ít nhất sẽ xếp người này vào đối tượng hoài nghi.
Giờ này chỉ có thể nghĩ biện pháp an bài Ngân Cơ công khai lộ diện....
Điệp Mộng Huyễn Giới, trong mắt động của một gốc cây cự thụ tán phát ra quang mang. Nhựa cây phát sáng trong mắt động ngưng tụ một đoàn, tạo thành một viên quang lượng thể hơi mờ giống như hổ phách.
Quang lượng thể y hệt hổ phách như đang hô hấp vậy, có quy luật sáng tối lóe ra. Thời điểm quang mang lập lòe có thể nhìn thấy bóng người được bao phủ trong màu xanh của nó.
Tinh linh trong núi rừng bốn phía phân bố không ít Điệp La Sát, nhất là Huyết La Sát rất nhiều, đang bảo vệ đức vua của bọn chúng ngủ say.
Bầu trời, thỉnh thoảng có Điệp La Sát qua lại tuần tra.
Một con Điệp La Sát leo lên trên tàng cây quay đầu lại, hai con quay đầu lại, ba con quay đầu lại, rất nhiều Điệp La Sát đều quay đầu lại, đều nhìn về phía động nhãn của cự thụ.
Trong hốc cây, quang lượng thể y hệt hổ phách ngừng hít thở, quang mang thu liễm, lâm vào u ám.
Ầm! Một cái móng vuốt kích phá hổ phách đọng lại, ngân trảo năm ngón tay co rút lại một chút.
Cạch! Cả viên hổ phách bao phủ chợt tan rã, một đạo ngân quang lóe ra từ trong hốc cây, phù không hiện hình.
Thánh La Sát sau khi bị thương nặng ngủ say cuối cùng thức tỉnh, mắt lạnh lẽo ngắm nhìn bốn phía, chợt ngửa mặt lên trời "AA.A.A..
một tiếng.
Bốn phía lập tức "AA.A.A.. Nha
đáp lại không ngừng, Điệp La Sát đếm không hết bắt đầu vỗ cánh phù không, quay chung quanh Thánh La Sát bốn phía kêu lên, không biết biểu đạt tâm tình gì.
Thánh La Sát gương mặt có ngân vân quỷ dị đưa lên hai tay, nhìn mình lặp đi lặp lại mở ra thu lại móng tay sắc bén, chợt vung cánh tay lên một cái, trên giáp cốt phía sau lưng toát ra hai đạo ánh sáng. Hai đạo ngân huy thẩm thấu sinh trưởng, nhanh chóng khuếch trương thành một đôi cánh ngân huy, khiến bản thân bao phủ trong một mảnh ánh sáng màu bạc.
“AA.A.A..!
Thánh La Sát nắm chắc hai móng phát ra tiếng gào sắc bén.
Một đám Điệp La Sát đáp lại không ngừng "AA.A.A.. A", không ít Điệp La Sát chỉ về phía một phương hướng.
Đôi cánh ngân huy bắt đầu vỗ từ từ, Thánh La Sát đột nhiên hóa một đạo ngân quang mà đi, thoáng như lưu tinh rời xa dương thế.
Một đám Điệp La Sát kêu quái dị a a lập tức vỗ cánh đuổi theo, nhưng mà xa không đuổi kịp tốc độ phi hành của Thánh La Sát. Nàng đã biến mất trong tầm mắt của bọn chúng, nhưng bọn chúng vẫn bay nhanh tới phương hướng mà nàng biến mất....
La Sát triều lúc trước đã bình phục, Vạn Thú Môn lại lần nữa xâm nhập vào trong Điệp Mộng Huyễn Giới, lần nữa từng chút một khôi phục khu phạm vi trồng quang thảo.
Hai gã đệ tử của Vạn Thú Môn của khu trồng quang thảo đột phát hiện hai mắt tỏa sáng, hình như có ánh sáng như thủy ngân chiếu sáng nhẹ nhàng. Hai người song song ngẩng đầu nhìn lại, thấy được Ngân Sí quái vật lơ lửng nơi đỉnh đầu, hai người dần dần trừng lớn đôi mắt.
Đệ tử của Vạn Thú Môn bốn phía đều phát hiện dị thường, thật sự là rất chói mắt, muốn không phát hiện cũng khó, đều nhìn về phía con Ngân Sí yêu ma đang lơ lửng nơi trời cao.