Lão đại và lão nhị tử trận, nhưng vẫn còn hương hỏa. Lão đại và lão nhị đều có con trai, duy chỉ có lão tam là chỉ có một đứa con gái này, mà nữ nhi này bởi vì sinh non mới tránh thoát một kiếp.
Đối với vị lão tướng quân này mà nói, hương hỏa nhà lão tam bị mất đi có thể nói là do một tay hắn gây nên. Lão tam vốn có cơ hội sống sót, lại bị hắn một tay tống táng đi.
Coi như lão tam Hô Diên Uy đã bị hắn tự tay bức tử đấy.
Tiếng khóc của trẻ con khiến cho nỗi lòng bi thống của hắn co thắt lại, cho nên đối với đứa trẻ còn nằm trong tả lót kia hắn cũng trìu mến một cách khác thường. Cho dù đang ở trong quân, hể lúc nào rảnh tay là chạy đến thăm nom, sợ sinh non sẽ xảy ra chuyện, luôn luôn dặn dò tu sĩ phải quan tâm đ ến nó cho thỏa đáng.
Nhìn thần sắc bi thương trên mặt của Hô Diên Vô Hận, Tra Hổ ở bên cạnh ngửa mặt lên trời im lặng, ngầm thở dài trong lòng, không biết vị ngu trung này làm như vậy là có ý nghĩa gì. Việc gì phải tự làm khổ mình như vậy.
Thậm chí hắn hoài nghi Hạo Vân Đồ hỗ trợ giữ Hô Diên Uy lại là có ý đồ xấu. Hắn nhận thấy hành động giữ Hạo Vân Đồ lại là không được bình thường.
Hoài nghi Hạo Vân Đồ cố ý muốn cho Hô Diên Vô Hận thành niên rồi không con nối dòng không người nối nghiệp, tận lực tránh khỏi Hô Diên Vô Hận tự lập.
Hoặc là muốn cố ý hại chết Hô Diên Uy, khiến cho cả ba nhi tử của Hô Diên Vô Hận đều chết hết trong tay quân địch, hy vọng Hô Diên Vô Hận có thể tử chiến cùng Tấn quốc đến cùng.
Chân tướng của sự việc như thế nào, bây giờ đã ra đi theo Hạo Vân Đồ, hắn không thể nào truy cứu được nữa.
“Báo. Đội ngũ vây khốn kinh thành truyền đến tin tức, Anh Vương Hạo cùng ba vị hoàng tôn đã đã kịp thời thoát hiểm rồi.
Người tối vội vàng cấp báo.
Nhận được báo tin Hô Diên Vô Hận buông tôn nữ xuống, nhanh chóng đi gặp mặt chưởng môn ba đại phái.
Thật ra các hoàng tử đã đi trước thoát thân vào lúc phản quân công phá kinh thành.
Nhận được di chỉ Hạo Vân Đồ, Hô Diên Vô Hận giữ sự trầm mặc, bởi vì không cho rằng có người thừa kế thích hợp với ngôi vị hoàng đế.
Hạo Chân từng đã là kẻ chững chạc và khiêm tốn, đúng là vẫn còn có người nhìn vào trong mắt, Thiệu Bình Ba lúc trước đem muội muội gả cho Hạo Chân không thể không có nguyên nhân, không chỉ có Thiệu Bình Ba nhìn thấy được.
Hô Diên Vô Hận luôn không có ý kiến với ngôi vị hoàng đế cuối cùng lên tiếng, ủng hộ Hạo Chân thượng vị.
Hạo Vân Đồ băng hà, thế cục Tề quốc hỗn loạn, cũng chính là thời điểm cần lập tân quân khác ổn định lòng người. Vì thế Hạo Chân được ba đại phái Tề quốc hiến kế khẩn cấp ấy, vội vàng lên ngôi thượng vị ngay trong quân, trở thành tân quân của Tề quốc.
Trong quá trình lên ngôi một cách vội vàng đại khái đó, hoàng hậu và thái tử bị phế nhìn xa xa, hai người quỳ xuống cởi bỏ hoa phục làm tạp dịch, đi theo thăm viếng.
Một cái quỳ này, bao nhiêu chuyện xưa, đủ loại mộng đẹp cũng tan biến thành mây khói.
Tiếp đó trấn quốc thần khí lấy được từ trên tay Hạo Vân Đồ được giao nộp ra, không giao ra cũng không được, không phải là chuyện Hạo Hồng đồng ý hay không đồng ý.
Phí hết tâm tư không tiếc thí quân thí phụ lấy được các thứ, lại làm giá y cho người khác.
Ba đại phái của Tề quốc sẽ không để cho hai mẹ con xoay người, ý chỉ của Hạo Vân Đồ phế đi thái tử cho ba đại phái dùng để làm viện cớ tuyệt hảo, mưu đồ bất chính là Hạo Hồng. hết thảy trách nhiệm đều đổ lên đầu Hạo Hồng.
Ba đại phái sẽ không thừa nhận kẻ đầu têu làm trò khôi hài xấu xa chính là mình, sẽ không thừa nhận bản thân mình đã làm cho cục diện trở nên náo loạn như vậy.
...
Trên Thái Học lâu, Thiệu Bình Ba đăng cao, dựa vào lan can trông về phía xa xa, nét mặt đầy phiền muộn.
Hắn đã nhận được tin tức Hạo Chân lên ngôi. Hạo Chân trở thành hoàng đế Tề quốc. Điều này cũng làm có nghĩa là Thiệu Liễu Nhi thuận lý thành chương, trở thành hoàng hậu Tề quốc.
Trước kia gả muội muội cho Hạo Chân, không phải là có tâm tư này sao?
Vì sao năm đó không nghĩ tới sau này thế cục sẽ biến thành như vậy. Năm đó hắn còn ở Bắc Châu, không nghĩ tới có một ngày sẽ tìm nơi nương tựa Tấn quốc.
Giờ này muội muội tới mức độ này, Tề quốc lại đang trong tình thế bấp bênh, có thể chìm mất bất cứ lúc nào, mà đây cũng là một tay hắn tạo thành.
Hiện tại hắn cũng không biết rõ là mình giúp muội muội hay là hại muội muội, nhất là tự tay khiến cho muội muội quấn vào một tràng thị phi khác.
...
Ngưu Hữu Đạo đang ở Nam Châu cũng nhận được những tin tức tương tự, cũng cho rằng tin tức bình thường, không quan tâm lắm.
Người nào làm hoàng đế Tề quốc, đối với hắn mà nói đã không còn trọng yếu. Hắn có việc của hắn, sau khi trở về trước tiên là liên lạc với Yêu Ma lĩnh bên kia, khiến cho Triệu Hùng Ca không được để lộ tin tức, để cho Ma giáo tiếp tục duy trì việc tìm kiếm về tình hình của Thánh tử.
Mà Yến quốc và Hàn quốc cũng có động tác lớn, tập kết hàng ngũ bắt đầu tấn công Tần quốc.
Hai nước liên thủ, bỏ qua kháng nghị của Tần quốc, đồng thời xuất binh, triển khai thế công thành chiếm đất, dựa theo sự việc thương lượng xong trước phân chia địa bàn.
Vốn là quốc gia mới thành lập, thêm nữa trước đó triều đình Tần quốc cũng tổ chức không được tốt, lòng dân Tần quốc vẫn chưa ổn định, ngược lại tưởng niệm Triệu quốc tốt đẹp, huống chi lực lượng quân phòng thủ của Tần quốc yếu kém, đối mặt thế công đã vô lực ngăn cản, một đường hoặc tan tác hoặc đầu hàng.
Thế cục như thế, hai nước Yến, Hàn không thể không làm, Tấn quốc từ từ thế lớn, hai nước nhất định phải chuẩn bị liên thủ nhằm chống đỡ Tấn quốc.
Tống quốc quyết liệt phản đối, nhưng phản đối không có hiệu quả. Hai nước Yến, Hàn liên thủ hành động, đồng thời xuất binh Tần quốc, cũng phái binh tới biên giới Tống quốc chấn nhiếp, liên thủ phòng bị Tống quốc xuất thủ đánh lén từ phía sau.
Thái độ của Yến, Hàn lần này nhất trí một cách kỳ lạ, hơn nữa giữa hai nước không có bất kỳ thủ đoạn cản trở nào, chỉ vì Tấn quốc từ từ cường tráng đã trở thành uy hiếp lớn nhất của hai nước.
Đương nhiên Tấn quốc cũng không hy vọng thấy tình cảnh đó xuất hiện, ngặt một nỗi ngoài tầm tay với, chỉ có thể ngoài miệng khiển trách Yến quốc và Hàn quốc.
Rõ ràng Tấn quốc đang giao chiến cùng quân Tần, lại còn lên tiếng ủng hộ Tần quốc, bàn về sự vô sỉ chỉ sợ không ai bằng, đây là giữa quốc gia và quốc gia.
Dĩ nhiên không chỉ lên tiếng ủng hộ ngoài miệng, mà còn chủ động làm tốt, như tìm quân Tần đàm phán, đồng ý cho quân Tần thông qua Tây Bình quan, trở về Tần quốc chống lại quân địch xâm lấn.
Đây rõ ràng là muốn làm suy yếu sức đề kháng của Tề quốc trên địa bàn, đồng thời có thể dùng quân Tần làm tiêu hao lực lượng của Hàn quốc và Yến quốc.
Nhưng đến trình độ này, quân Tần cũng không có khả năng đáp ứng.
Không nói những nguyên nhân khác, đại quân tới tới lui lui, chờ đợi, sợ là Tần quốc đã sắp đến hồi kết rồi.
Các nước liền mắng qua mắng lại. Thời này là thời đám quan văn đi dụng võ, xem ai có thể mắng sâu hơn, xem ai có thể mắng tới dạng gì.
Cao Phẩm cũng không nhàn rỗi, một mặt phái người đàm phán cùng quân Tần, một mặt phát lực làm cho nội bộ Tề quốc khốn khó hơn. Bất kể là trên đất bằng hay là dưới biển, nhất thiết tiếp viện đều đoạn tuyệt với Tề quốc.
Phái tu sĩ xuất kích trên biển, phá hủy hết thảy thuyền hàng đi thông qua Tề quốc.
Đồng thời không ngừng bức ép các chư hầu của Tề quốc tác loạn nội bộ, không đáp ứng liền công bố chứng cứ phạm tội cấu kết.
Cao Phẩm vẫn kiên trì chiến lược lớn, không quyết chiến toàn diện cùng Tề quốc, tiếp tục làm cho tình hình càng ngay càng khốn nhiễu, thỉnh thoảng lại phái người tập kích quấy rối. Nói trắng ra chính là không để cho nội bộ Tề quốc có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.