Trên không Vô Biên sa mạc, một con phi cầm tọa kỵ bôn ba qua lại, đứng phía trên là Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ phóng tầm mắt nhìn bốn phía chung quanh, không ngừng tra xét.
Nhưng phi hành tra xét đã lâu vẫn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào muốn tìm.
“Đã lâu như vậy, Lữ Vô Song muốn tới có thể đã tới. Nói không chừng đã ép Hầu Tử mang nàng đi giới thứ năm rồi.
Vân Cơ chợt buông tiếng thở dài, nhưng thật ra là muốn nói cho hắn, cứ tìm như vậy mà chẳng có mục đích gì không phải là biện pháp hay.
Ngưu Hữu Đạo:
“Hầu Tử không thể nào đáp ứng, giết hắn đi cũng không khuất phục. Nếu đáp ứng thì chỉ có một khả năng, hắn sẽ không dẫn Lữ Vô Song đi ra, sẽ nhốt Lữ Vô Song ở trong đó.
Vân Cơ giật mình nói:
“Sao Lữ Vô Song có thể bỏ qua hắn?
Trong mắt của Ngưu Hữu Đạo lộ ra mấy phần bi thương:
“Ngươi cho là Hầu Tử không dám sao? Ngươi cho là đồ khốn không sợ chết đó không sợ sao? Hắn làm những chuyện ngu xuẩn tương tự còn ít lắm sao?
Lời này, Vân Cơ không thể phủ nhận. Hầu Tử có thể làm như vậy, không khỏi than thở, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn lại phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, có thể nhìn thấy sự lo âu và ưu tư trong lòng hắn, nhưng vẫn phải nhắc nhở một tiếng:
“Như vậy không tìm được biện pháp nào. Nếu đụng phải Lã Vô Song, chỉ bằng ta và ngươi phải đối mặt như thế nào đây, càng chưa nói là cứu Hầu Tử từ trên tay nàng ra, ngươi nghĩ qua hậu quả ngươi bại lộ chưa?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta tự sẽ ứng đối. Chỉ mong Lã Vô Song phát hiện thông đạo hai giới đang hoạt động đấy, để thuận tiện cho việc ra vào sau này, có thể sẽ lưu lại tính mạng của Hầu Tử. Chỉ sợ là bản thân Hầu Tử phạm vào cái tính quật cường, muốn nhốt đối phương trong đó, vậy coi như là tìm cái chết thật rồi.
Trong ánh mắt khó che giấu thần sắc lo âu, nhưng lại không có biện pháp liên lạc cùng Hầu Tử.
Hắn chỉ hận trên tay bây giờ không có Sơn Hà đỉnh và Thôn Thiên hoàn, chỉ có thể tìm như vậy, chẳng có mục đích gì đi tìm tiếp, nếu không có thể tiến vào Đệ Ngũ Vực để coi thử.
Vân Cơ nhìn hắn mà âm thầm cảm khái, không biết Hầu Tử có tài đức gì, không ngờ có thể gặp được một huynh đệ như thế.
Hai người tìm tới tìm lui vẫn không tìm được, thậm chí còn đến Vô Biên các bị phá hủy để tìm.
Vô Biên các đã biến thành một hồ nước trong sa mạc, bởi vì là một nguồn nước vẫn chưa bị phóng khí dễ dàng, có người xây quây hồ nước lại bốn phía, đã có từng phòng ốc xây quanh hồ nước mọc lên từ mặt đất.
Trên đường tìm kiếm lại gặp người, còn nghe được, còn nhìn thấy tình huống Sa Hạt xuất hiện dị thường trong sa mạc.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo dẫn Vân Cơ tới một nơi cạnh khu vực sa mạc.
Thời khắc xoay quanh không trung, Ngưu Hữu Đạo chỉ vào phía dưới núi:
“Nếu Hầu Tử thật sự đến khu sa mạc này, nếu sống sót rời đi thì hắn không thể đi vòng quanh trong sa mạc, có khả năng từ con đường này quay trở về Yêu Ma lĩnh, cũng có khả năng bị Lã Vô Song mang đi. Bây giờ chúng ta phải phân cách ra hành động. Ta chờ ở đây, ngươi lập tức chạy về Nam Châu, truyền tin liên lạc với Thánh Cảnh bên kia, bảo Thánh Cảnh bên kia chú ý tới tình hình ở cửa ra vào, xem Lã Vô Song có quay trở về hay không.
Vân Cơ nói:
“Một mình ngươi ở chỗ này ta không yên lòng. Hay là ta chờ ở chỗ này, còn ngươi quay về Nam Châu trấn giữ đi.
Ngưu Hữu Đạo trấn an:
“Ta không có việc gì. Ngươi ở nơi này vạn nhất gặp phải Lã Vô Song, ngươi sẽ ứng phó không xong. Ta có biện pháp chu toàn với nàng ta. Đừng nói nhiều nữa, ngươi đi về trước đi.
Vân Cơ nói:
“Được a. Liên lạc với bên kia xong, ta lập tức quay trở về. Ngươi hãy cẩn thận một chút.
Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng, phi thân xuống, rơi vào vùng núi cằn cỗi ở dưới.
Từ trên cao, Vân Cơ đưa mắt nhìn xuống, tiếp đó khống chế phi cầm tọa kỵ nhanh chóng chuyển hướng đi về nơi xa xa.
..
Dưới lòng đất sa mạc, dưới ánh sáng xanh mông lung, Hạt Hoàng chui tiếp vào. Lã Vô Song Hoàn chú ý tới bốn phía, cau mày nói:
“Chẳng lẽ đây là lối đi thông tới một giới khác?
Viên Cương quan sát nàng trong giây lát, không hé răng, ít ra cũng xác định được đối phương không biết tình huống ở nơi này.
Sau khi Hạt Hoàng chui ra lối đi ánh sáng xanh, chợt bò lên trên, không bao lâu liền ầm ầm vạch đất sa mạc ra, cõng trên lưng hai người lại thấy thiên quang.
Ngắm nhìn bốn phía trên sa mạc, Lã Vô Song vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên cũng giống như đám người Ngưu Hữu Đạo mới tới, nghĩ lầm rằng vẫn còn ở trong Vô Biên sa mạc.
Thật ra thì Viên Cương gây động tác đưa tới sự chú ý của nàng, chỉ thấy Viên Cương nheo mắt nhìn lên không trung. Lã Vô Song thuận thế nhìn theo thì phát hiện ra điều dị thường, nhìn thấy bên cạnh thái dương đã có thêm một viên hình cầu, liền minh bạch, lẩm bẩm nói:
“Chúng ta đã tiến vào thế giới kia.
Hít vào hai hơi thật sâu, lại thi pháp cảm giác một hồi, phát hiện hết thảy vẫn như thường, lập tức mắt lộ ra thần sắc hưng phấn.
Nhưng nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt liền rủ xuống, ánh mắt dừng dưới chân của Hạt Hoàng, bất ngờ ra tay, lập tức phong huyệt vị của Viên Cương, mấy sợi dây đai bay ra, trói Viên Cương lại.
“Ngươi làm cái gì đó?
Viên Cương trầm giọng chất vấn.
Lã Vô Song không nói nhiều, lắc mình hạ xuống, Một tiếng ầm vang, trực tiếp phá vỡ mặt đất chui xuống.
Viên Cương đại khái đoán được nàng ta muốn làm gì, không vội vã chạy trốn, cũng biết dựa vào tu vi của đối phương nhất thời mình không thể chạy thoát, trong miệng lúc này có tiếng “ôi ôi…”. Hạt Hoàng bất an chuyển động thân hình khổng lồ, điều chỉnh phương hướng một chút.
Rất nhanh, đất cát oành một tiếng. Lã Vô Song lại phi thân ra, lần nữa rơi vào sau lưng Hạt Hoàng, nhìn chằm chằm vào Viên Cương.
Nàng ta phát hiện không thấy lối đi, thông đạo của hai giới đã hoạt động dịch chuyển đi rồi. Lời này nàng ta muốn nói, cũng không dám nói tận mặt Viên Cương.
Nàng vốn nghĩ chỉ cần tìm được cửa ra vào, nhớ kỹ phương vị là sau này có thể ra vào một cách dễ dàng.
Hiện tại mới phát hiện mình tính sai rồi. Lối đi có hoạt động đấy, hay nói cách khác, muốn rời khỏi nơi này còn phải dựa vào vị trước mắt đây.
Điều này khiến cho nàng ít nhiều cảm thấy có chút bất an. Vì thế nàng không muốn để cho Viên Cương biết được chân tướng, nhằm dễ dàng khống chế.
Dĩ nhiên, thông qua qua trình xuyên vượt qua lối đi trước đó, tốc độ du di của lối đi cũng không nhanh, nàng ta hiện tại chui xuống đất nhanh chóng tìm, ắt là còn có thể tìm được.
Thật vất vả để tiến vào, để cho nàng dễ dàng buông bỏ tham quan thế giới này, làm sao có thể cam tâm?
Nàng xuất thủ giải khai cấm chế trên người Viên Cương, thu hồi mấy sợi dây đai trói buộc đối phương.
Viên Cương đột nhiên đứng lên, động đao hỏi:
“Đi đâu?
Vừa mới nói xong, Hạt Hoàng chở hai người đột nhiên động, đột nhiên xông ra ngoài, khiến hai người lắc lư một trận.
Lã Vô Song trầm giọng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?
Viên Cương đáp:
“Không biết.
Lã Vô Song tiếp lời:
“Cho nó dừng đi.
Viên Cương lúc này luôn miệng “ôi ôi...” không ngừng. Kết quả không thấy Hạt Hoàng có bất kỳ dấu hiệu nào dừng lại, sau đó ngừng phát ra tiếng, quay đầu lại nói:
“Không biết chuyện gì đang xảy ra. Dường như Hạt Hoàng mất khống chế.
“Mất khống chế?
Hiện tại đây chính là điều mà Lã Vô Song lo sợ. Thật sự mất kiểm soát, làm sao quay trở về? Lại đốc thúc lần nữa:
“Thử lại lần nữa đi!
Viên Cương lúc này làm theo, phát ra tiếng “ôi ôi...” một hồi lâu vẫn không thấy có bất kỳ hiệu quả nào, quay đầu lại báo:
“Vô dụng, cảm giác dường như nó muốn dẫn chúng ta đi đến một chỗ nào đó.
“Dẫn chúng ta đến chỗ nào?
Lã Vô Song hồ nghi cau mày, tạm buông tha đốc thúc, từ từ ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lấp loé không yên.
Nam nhân cụt một cánh tay động đao đứng đấy. Nữ mặc xiêm y tiểu binh toàn thân, tóc dài bay phất phới.