Mà ba đại phái Tề quốc hạ lệnh hành động dùng một lượng lớn thổ Thạch Phong chận cửa thành. Đối với rất nhiều người mà nói, ngược lại đây trở thành mua dây buộc mình, cửa thành không thể mở ra bình thường, nhân số gia quyến bách quan rất đông đảo, muốn thoát đi bình thường cũng khó khăn. Leo lên thành rồi từ trên nhảy xuống hay sao? Nào có nhiều tu sĩ giúp đỡ như vậy.
Một số người đã thoát thân được nhờ sự trợ giúp của tu sĩ, càng nhiều hơn là bị vây ở bên trong thành.
Toàn bộ phản quân leo lên thành, ưu thế nhân số càng nghiêng về một bên thế cục.
Biết tin thành phá, Hạo Hồng ở trong cung cả kinh thất sắc, đứng ngồi không yên, nhanh chóng tham vấn ba đại phái.
Những nữ nhân trong cung thì giống như kiến bò trên chảo nóng. Hết thảy vinh hoa phú quý đều tan thành bọt nước từ giờ khắc này đây.
Đôi ngũ của quân địch kêu gào kêu đánh tới hoàng cung.
Thân khoác chiến giáp, Hô Diên Uy đứng tại cổng chính cung thành, mặt mày xanh lét.
Dưới thành, có không ít gia quyến các quan dưới sự hộ vệ của gia thần, đang khóc sướt mướt chạy tới.
Cửa cung mở ra một đường, phía ngoài không chỗ nào có thể trốn được, chỉ có thể trốn trong cung.
“Hạ Lạc thiên tầng, phong bế cửa cung.
Mắt thấy quân địch càng ngày càng gần, thống lĩnh Cấm Vệ quân Hô Diên Uy đột nhiên hạ lệnh.
“Đại thống lĩnh, không thể.
Một quan lớn thở hồng hộc leo lên thành đầu. Người tới chính là Tề quốc nội sử “một trong chín đại cự đầu dưới Thừa tướng, liên tục khoát tay nói:
“Đại thống lĩnh thủ hạ lưu tình, gia quyến lão phu chưa tiến cung.
Hô Diên Uy đưa mắt nhìn, quả quyết hạ lệnh:
“Hạ thiên tầng áp.
“Ai dám?!
Nội sử đại nhân gầm lên.
“Dừng tay!
Lại có hơn mười quan viên leo lên thành đầu, đứng sau lưng nội sử đại nhân trợ uy.
Nội sử đại nhân chỉ vào đám người Hô Diên Uy, tức giận nói:
“Không có thái tử chỉ ý, ai dám...
Xeẹt… Bảo kiếm bên hông Hô Diên Uy đột nhiên ra khỏi vỏ, một kiếm liền đâm xuyên qua tim của đối phương. Máu tươi bắn đầy. Đối phương cũng run rẩy, môi khó phát ra tiếng nào nữa.
Rút kiếm, máu tươi phun ra mặt Hô Diên Uy.
Hắn vừa nắm lấy cổ tay của nội sử đại nhân, vung tay lên, đẩy người xuống thành. Bịch… một tiếng, người ngã dưới thành.
“Còn dám ngăn trở, cùng một kết quả như vậy.
Hô Diên Uy chỉ kiếm dưới thành, quát đến chói tai, hạ lệnh với lòng quyết quyết đoán chưa từng có:
“Lạc áp!
Một đám quan viên sợ tới mức lui ra sau, sắc mặt sợ đến trắng bạch ra. Không ai dám lên tiếng nữa.
Ầm ầm tiếng một trận. Thiên tằng áp rơi xuống. Những người đến chậm liền kêu khóc ở bên ngoài cửa cung đã phong bế, lớn tiếng khóc hô mở cửa.
Người khóc dưới thành, quan viên nhào tới tường thành nhìn xuống, trông thấy người nhà của mình thì trong lòng đau đớn đến cắt da cắt thịt.
Có người quay đầu lại, chạy tới trước mặt Hô Diên Uy, chắp tay cầu khẩn:
“Đại thống lĩnh, người nhà của ta đến rồi, chỉ tới trễ một bước mà thôi. Cầu xin Đại thống lĩnh khai ân, cho phép tu sĩ dẫn bọn họ lên đây.
Mặt dính huyết, trên chòm râu quai nón còn đọng một giọt máu, Hô Diên Uy đột nhiên quát lớn:
“Truyền quân lệnh ta, cửa cung đã đóng. Bất kỳ người nào cũng không được tự tiện xông vào. Cho dù thân phận người tới là ai, người nào xông vào liền giết không tha.
“Ngươi...
Vẻ mặt của quan viên đó đầy kinh hãi.
Hô Diên Uy vung tay lên:
“Người đâu, đưa bọn họ xuống canh chừng.
“Hô Diên Uy, ngươi lạm dụng chức quyền, ngươi lạm dụng chức quyền...
Một đám người hô to gọi nhỏ, bị quân sĩ cưỡng chế đuổi xuống thành đầu.
Giơ tay lên lau máu tươi trên mặt, Hô Diên Uy thở ra một hơi dài. Chưa bao giờ hắn nghĩ tới có một ngày mình sẽ hạ sát thủ với quan lớn triều đình. Hơn nữa còn tự tay giết một vị quan lớn triều đình không có bất kỳ sai lầm nào ở trước mặt mọi người.
Xoay người nhìn phía ngoài thành, không chỉ là gia quyến của quan viên triều đình, còn có rất nhiều dân chúng không chỗ trốn cũng học theo chen đến đây.
Nhìn xem xa xa quân địch sắp tới gần, Hô Diên Uy hạ lệnh lần nữa:
“Cung tiến thủ bắn tên, xua tan người.
Phó tướng ở bên cạnh giật mình nói:
“Đại thống lĩnh, bên dưới có thể là thân nhân của quan viên và dân chúng trong thành.
Hô Diên Uy chỉ tới hướng quân địch đang vọt tới:
“Nếu không xua tan bọn họ, quân địch vừa đến, không ai có thể chạy thoát được. Chạy bây giờ, có thể bọn họ còn đường sống.
Quay đầu lại quát:
“Cung tiến thủ, bắn tên.
Một loạt cung tiến thủ tiến lên. Tiếng dây cung đột nhiên vang lên, một loạt tên bắn xuống. Bên dưới hét thảm một trận, lúc này đám người liền tản ra.
Người trúng tên hoặc ngã xuống đất kêu r3n, hoặc bị người nhà lôi đi rồi. Người dưới thành đều chạy trốn mang theo tuyệt vọng.
Hô Diên Uy có thể nhìn thấy ánh mắt oán hận của một số người đối với mình. Hắn chưa bao giờ lĩnh hội được sự tàn khốc của chiến tranh sâu sắc đến như vậy. Tình hình trước mắt hắn một mình gánh vác một phương, tự mình hạ lệnh. Đối với bản thân thân hắn, chiến trường chém giết tàn khốc hơn nhiều so với lần đầu tiên hắn trải qua.
Cắt đứt dòng suy tư lại, quay đầu phân phó với người đối diện:
“Người trước đó tiến vào, là ta tự tiện phân xử tội, mau đi phái người trông coi cho tốt, tạm giam bọn họ vào một chỗ, không được chạy loạn, phòng bị gian tế lẫn vào trong cung tác loạn. Ai dám chạy loạn, cho dù là thân phận gì bối cảnh gì... Giết không tha.
“Vâng.
Gia tướng chắp tay lĩnh mệnh, trước khi rời đi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, phát hiện trong nháy mắt dường như Tam thiếu gia đã trưởng thành không ít.
Không biết Hô Diên Uy là không có biện pháp, bị ép đến mức này, không thể không động não suy nghĩ chu toàn một chút.
Hô Diên Uy đưa mắt nhìn về phía xa xa, thanh trì cao như vậy cũng bị địch công phá. Phá cung thành có thể ngăn cản quân địch sao? Có thể kiên thủ viện quân đến ngày mai sao?
Trong lòng hắn ngập tràn lo âu...
Nhóm Xa Bất Trì đi theo bảo vệ nhóm người Vương Hạo Chân, đang đi về phía hoàng cung đang rối loạn trên đường. Nhóm muốn tiến cung tạm lánh nguy hiểm, trước mắt chỉ có trong hoàng cung là an toàn nhất.
Hạo Chân và Thiệu Liễu Nhi đã thay đổi hoa phục trên người thành một bộ y phục bình thường. Giờ này khắp nơi trong thành là gian tế tác loạn, còn có người thừa dịp loạn mà cướp bóc, sợ mặc quần áo tốt quá dễ làm người ta chú ý.
“Vương Phi.
Tiếng hô của một nữ tử truyền đến.
Một nhóm quay đầu nhìn lại, Thiệu Liễu Nhi ngẩn ra, kinh ngạc nói:
“Quách Mạn?
Nhóm Quách Mạn tới gần, Quách Mạn nói:
“Vương gia, Vương Phi, quân địch phá thành tiến vào. Hoàng cung chưa chắc có thể chống đỡ được, không bằng theo ta đi tiểu viện tạm lánh đi. Quỷ Y lão tiên sinh cũng có mặt, xem ra quân địch sẽ không dám làm xằng làm bậy. Tiểu viện cũng an toàn một chút so với hoàng cung.
Trong lòng Thiệu Liễu Nhi nóng lên, âm thầm cắn cắn môi. Trong nháy mắt nàng đã hiểu rõ, đây nhất định không phải là Quách Mạn chủ động, hẳn đây là ý của Vô Tâm.
Hạo Chân chần chờ đáp:
“Bên này thuận tiện sao?
Thật ra hắn cũng không nguyện tiến cung, rơi vào tay của Hạo Hồng, lâm vào hoàn cảnh khó khăn không biết Hạo Hồng sẽ làm tới cái gì.
Quách Mạn cười nói:
“Vô Tâm tiên sinh nói Vương Phi ngày xưa tặng không ít dược liệu, lần này xem như có chút báo đáp. Vương gia, Vương Phi, không nên do dự nữa, chậm trễ sẽ không dễ dàng.
Hạo Chân nhìn đám người Xa Bất Trì ở đằng xa, biểu lộ ánh mắt hỏi thăm.
Xa Bất Trì lập tức ghé vào tai hắn, thấp giọng nói:
“Tiến vào cung, chúng ta phải nghe tông môn an bài, rất nhiều chuyện sợ là thân bất do kỷ.
Hạo Chân đã minh bạch. Đã có được chỗ an toàn hơn, lúc này không thích hợp để làm kiêu đấy, vì thế chắp tay nói với Quách Mạn:
“Đa tạ, làm phiền.
Quách Mạn mỉm cười:
“Không cần cảm tạ ta, muốn cám ơn thì cám ơn tiên sinh là được rồi. Nhanh lên một chút, đi theo ta.
Đưa tay tỏ ý mời.
Cả nhóm nhanh chóng đi theo nàng ta. Nhưng sau khi tới tiểu viện, hỗn loạn đầy các loại gia phó người làm, bên này lại không chịu nhận, cũng không cho Xa Bất Trì và các tu sĩ đi vào, chỉ nhận phu phụ Hạo Chân cùng với mấy hài tử.