Đạo Quân

Chương 2063: Ông bạn già (2)




Hắn giơ cánh tay đang ôm bụng lên, lau miệng lau mũi. Bàn tay nhuộm đỏ sẫm, miệng mũi có máu tươi đang chảy nhỏ giọt xuống.

“Mực đâu? Không có mực rồi. Người đâu, Bộ Tầm.

Hạo Vân Đồ tóc tai bù xù dáng như phong ma, đang đặt bút vẽ xấu khắp mọi nơi trên tường trong điện. Những tờ giấy nằm ngổn ngang trên đất cũng đầy chữ viết, đang nói như mắng chửi vậy, đột nhiên phát hiện không có mực, liền la to lên.

Cạch. Cửa đẩy ra.

Hạo Vân Đồ cũng không thèm nhìn tới, cứ nhìn chằm chằm vào chữ viết trên tường, quát mắng:

“Đưa mực lên.

Không có tiếng trả lời. Hạo Vân Đồ bỗng nhiên quay đầu lại, tức giận nhìn. Ánh mắt nổi giận kinh ngạc sợ run, phát hiện nơi cửa ngưỡng cửa có một người đang bò vào. Bộ Tầm miệng mũi chảy đầy máu, đang cố gắng bò vào bên trong.

Lạch cạch. Chiếc bút trong tay Hạo Vân Đồ rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn Bộ Tầm đang bò tới.

Gian nan bò tới, cuối cùng Bộ Tầm cũng bò đến dưới chân của hắn, nắm được ống quần của hắn, miệng đầy huyết, nói:

“Bệ… hạ…

Hạo Vân Đồ chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của Bộ Tầm. Hắn không cần đoán cũng biết là người nào làm, khuôn mặt đau buồn phẫn nộ:

“Nghịch tử a! Người đâu, người đâu, mau tới cứu người, mau tới cứu tổng quản của trẫm.

Gào lên vô cùng đau xót.

“Vô dụng!

Sắc mặt của Bộ Tầm đã xuất hiện vết bầm đen, kéo hắn một cái, tỏ ý hắn không cần uổng phí công phu rồi, nói trong hơi tàn:

“Bệ hạ! Giao thần khí cho ngọc vương đi.

Hạo Vân Đồ quỳ xuống, gắng sức đặt hắn nằm thật thoải mái, để cho hắn thư thản được chút ít, giơ tay lên dỗ dành lên ngực của hắn:

“Ông bạn già, là trẫm khư khư cố chấp hại ngươi. Nhưng không thể giao a. Vì sao lúc này bọn họ vội vã muốn trấn quốc thần khí? Dây là vạn nhất không thủ được thì tính toán rút lui cho ổn đây.

“Đường đường kinh thành Tề quốc, hội tụ lực của một nước. Mười vạn đại quân trú đóng, thành trì chắc chắn, đủ sức chống đỡ trăm vạn đại quân tiến công mạnh mẽ.

“Đường đường thủ đô Tề quốc, sao có thể dễ dàng bỏ đi? Nghịch tử không lấy được trấn quốc thần khí, thì không dám tùy tiện khí thủ. Nếu không trấn quốc thần khí sẽ rơi vào tay của kẻ thù ngoại xâm.

“Bọn họ nhất định phải tiếp tục kiên thủ cho trẫm. Trẫm tin tưởng vào thượng tướng quân của trẫm, nhất định sẽ không bỏ Tề quốc không để ý tới, nhất định sẽ có viện quân đến.

Bộ Tầm lắc đầu:

“Bệ hạ, lão nô chết không có gì đáng tiếc, giết lão nô chỉ như giết gà dọa khỉ. Nếu bệ hạ không giao ra, sẽ có người hạ độc thủ đối với những hoàng tử khác. Hắn mưu phản thượng vị, danh không chánh ngôn không thuận, các hoàng tử có lý do phản hắn. Không lấy được trấn quốc thần khí, xác định địa vị của mình trong các hoàng tử, các hoàng tử nguy rồi. Nếu muốn dùng sức mạnh lấy đi kho báu vật, không phải không mở được, tối đa là tiêu hao thêm chút thời gian, ngăn lại... Không ngăn nổi... Không cần lại để cho con cái của bệ hạ làm vô vị... Vô vị...

Cổ cứng lại, cố sức trừng trừng mắt, lời cuối cùng còn nói chưa xong, thân người ưỡn lên, lại chợt mềm nhũn, cái đầu vô lực nghẹo sang một bên.

Hạo Vân Đồ hít thở dồn dập, mắt đỏ, nước mắt tuôn rơi, đưa tay áo lên lau nước mắt, hai tay ôm lấy đôi mắt của Bộ Tầm. Hai mắt của Bộ Tầm từ từ khép lại, nỉ non:

“Ông bạn già, ngươi tạm đi trước đi!

Sau đó đứng lên, không nhanh không chậm đi tới cửa, đứng trước cửa lớn tiếng nói:

“Người đâu.

Trong ngự thư phòng, một tên thái giám chạy vào, tiến tới bên cạnh Hạo Hồng, thấp giọng nói:

“Thái tử điện hạ, bệ hạ nói hắn nguyện ý giao trấn quốc thần khí ra, chẳng qua là...

Hạo Hồng nghe xong trước mặt đang vui. Như Bộ Tầm nói, không lấy được trấn quốc thần khí trong lòng hắn khó an. Một khi trấn quốc thần khí rơi vào tay địch, hắn không có trấn quốc thần khí có còn xem là hoàng đế Tề quốc? Đối mặt trước phản quân công thành, hắn không có chuẩn bị phòng ngừa vạn nhất là không được. Một khi thoát đi, trấn quốc thần khí nhất định phải ở trong tay của hắn.

Nhưng khi nghe được hai tiếng “chẳng qua”, sắc mặt của hắn lại hơi trầm xuống:

“Chẳng qua là cái gì?

Thái giám đáp:

“Bệ hạ nói, muốn trấn quốc thần khí cũng không cần lén lén lút lút, bảo thái tử đích thân đi gặp hắn, đi hiên ngang, đường đường chính chính đòi hỏi.

Nghe thấy lời ấy, Hạo Hồng có chút kiêng kỵ. Hạo Vân Đồ Đồ xây dựng uy tín ảnh hưởng gây nên, cộng thêm cử chỉ mưu phản có tật giật mình, sau đó giam lỏng Hạo Vân Đồ, nên một mực không dám đi gặp, đến nay đều tránh né không gặp qua mặt.

Nhưng lần này tình huống không tầm thường, hắn cân nhắc dự một chốc rồi phất tay nói:

“Đi, đi gặp... Mang theo mấy người nữa.

“Vâng.

Thái giám lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy đi sắp xếp.

Nơi giam lỏng, cuối cùng phụ tử hai người gặp mặt nhau.

Liếc nhìn thi thể của Bộ Tầm nằm dưới chân phụ thân, Hạo Hồng chắp tay khom người nói:

“Phụ hoàng.

Hạo Vân Đồ Đồ lạnh lùng quét mắt vào đám người ở phía sau hắn, lạnh nhạt cất tiếng:

“Thân thể trẫm già nua, đã mất đi sự huyết dũng trẻ trung cường tráng. Tới gặp trẫm cần dẫn theo nhiều người như vậy, xem ngươi nhát gan đến bao nhiêu a?

Nhiều người đều nghe được, Hạo Hồng bị nói có chút giận thẹn, buông hai tay xuống, ưỡn ngực:

“Phụ hoàng, bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa sao?

Đột nhiên Hạo Vân Đồ Đồ gầm lên:

“Ngươi sợ cái gì? Ngươi mưu phản soán vị thành công, đó là bản lãnh của ngươi, có gì phải sợ? Chỉ chút đảm phách này, đưa trấn quốc thần khí cho ngươi, ngươi giữ được sao?

Hạo Hồng hít sâu một hơi:

“Con không có gì phải sợ, là phụ hoàng nghĩ nhiều rồi.

“Tốt. Muốn trấn quốc thần khí đúng không?

Hạo Vân Đồ giơ tay lên chỉ hướng dưới chân hắn:

“Quỳ xuống, dập đầu ba cái, trẫm liền đưa trấn quốc thần khí cho ngươi.

Hạo Hồng nhìn hắn chằm chằm, không biết hắn có ý gì.

Hạo Vân Đồ Đồ hỏi:

“Thế nào? Quỳ xuống dập đầu mấy cái cho lão tử trẫm đây cũng không được sao? Quỳ xuống, dập đầu ba cái. Quân vô hí ngôn, nói cho ngươi là cho ngươi.

Nét mặt của Hạo Hồng căng thẳng, cuối cùng vẫn thấp người quỳ xuống, cúi người dập đầu, dập đầu đúng ba cái.

Đợi đến lúc hắn dập đầu, Hạo Vân Đồ đi ra một bên, nhường chỗ cho Hạo Hồng dập đầu quỳ lạy thi thể Bộ Tầm.

Đám người đi theo chứng kiến tình cảnh này, thần tình phức tạp, riêng thái giám đỏ cả vành mắt.

Quân Tần vẫn còn cướp bóc lương thực. Ít nhất trước mắt trạng thái hành quân chủ yếu vẫn là cướp bóc lấy lương thực.

Tạm thời đồn trú nghỉ dưỡng sức bên ngoài đại doanh, một con phi cầm tọa kỵ đáp xuống.

Một người vội vã chạy vào trong trướng chủ soái, bẩm báo cho La Chiếu:

“Đại soái, Viên Cương đến rồi, nói muốn gặp ngài.

“Viên Cương?

La Chiếu ngây ngẩn cả người, mọi người trong trướng đưa mắt nhìn nhau.

Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Viên Cương và vợ trước của La Chiếu, nghe nói Phùng Quan Nhi đã ở với Viên Cương tại Yêu Ma lĩnh rồi.

Các chủ tân nhiệm Hiểu Nguyệt các Lư Uyên cau mày lẩm bẩm:

“Hắn chạy tới làm gì?

Hầu như đám người của Hiểu Nguyệt các đều khắc sâu ấn tượng đối với Viên Cương, phục hắn luôn rồi, cũng sợ hắn. Đó là người dám động thủ với đồ đệ Lã Vô Song ở trước mắt Lã Vô Song, ngang tàng đến không thể tưởng. Nghe nói còn giết đồ đệ kia của Lã Vô Song. Người như thế còn có thể sống sót, chỉ có thể nói là quá thần kỳ.

Có thể còn sống sót, còn có thể trở thành Thánh tử Ma giáo, cho thấy một số lời đồn có thể là sự thật. Sau lưng Viên Cương có thể có Thiên Ma Thánh Tôn Ô Thường đỡ lưng.

Nói thật, một đám người ở đây không muốn trêu chọc tới dạng người lỗ m ãng như thế.

La Chiếu hỏi:

“Đến bao nhiêu người?

Người đến đáp:

“Một mình hắn.

Người đã tới, không gặp cũng không được. Hơn nữa cũng muốn biết vị này đột nhiên chạy tới đây làm gì.

Một lúc sau, Viên Cương đeo đại đao ở sau lưng, bị người dẫn tới, tiến vào trong trướng không nói hai lời, chỉ quét mắt qua mọi người một cái, trực tiếp đi tới trước mặt La Chiếu, hỏi:

“Nghe nói phản quân Tề quốc đang tấn công kinh thành Tề quốc?

La Chiếu gật đầu, ừ một tiếng.

Viên Cương tiếp lời:

“Phản quân có thể thành công không?