Diêu Hữu Lượng phát hiện bên sư huynh không bình thường, lực đạo lôi kéo của hai bên mất cân bằng, lúc này Ngưu Hữu Đạo đã quay người đánh tới.
Roi bị quản chế, trong khoảng cách gần như vậy, dưới tình thế cấp bách, Diêu Hữu Lượng cũng chẳng có lựa chọn nào khác, nhưng vứt bỏ đồng môn chạy trốn hậu quả nghiêm trọng.
Trong lúc vội vã, vì để sư huynh có cơ hội rút roi ra, Diêu Hữu Lượng buông lỏng roi ra, dùng toàn bộ tu vi đánh ra một chưởng, lăng không đánh tới Ngưu Hữu Đạo cứng đối cứng đánh một chưởng.
Bịch! Diêu Hữu Lượng trợn tròn hai mắt liên tục lui ra sau, dường như hiểu ra gì đó.
Ngưu Hữu Đạo đã xoay người quay về, một chân đá sợi roi quấn quanh bảo kiếm ra, thuận tay quơ tới kéo sợi roi trên cỏ, đầu những ngọn cỏ bị quét nhanh, vạch ra một cơn sóng cỏ lao về phía đám Hắc Mẫu Đơn đang chém giết.
Đám Hắc Mẫu Đơn liên thủ vẫn không phải đối thủ của Phương Thiếu Quần, nhưng mấy người không liều mạng với Phương Thiếu Quần mà chỉ dùng cách triền đấu liều chết bám lấy hắn ta, hy vọng có thể ngăn chặn hắn ta chờ Ngưu Hữu Đạo tới.
Mấy người không cùng Phương Thiếu Quần cận chiến. Cỏ vụn trên thảo nguyên bay loạn, kiếm khí tung hoành.
Lôi Tông Khang liên tiếp thụ thương tổn thương không nhẹ đã không còn tư cách tái chiến với Phương Thiếu Quần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn để không làm vướng víu.
Ba người Hắc Mẫu Đơn đứng thành hình tam giác vây lấy Phương Thiếu Quần điên cuồng bổ ra từng đạo kiếm khí công kích. Loạn kiếm của Phương Thiếu Quần đánh tan kiếm khí đánh tới, đồng thời từng đạo kiếm khí tung ra ép ba người phải tự vệ, tuy nhiên hắn ta cũng không thể làm gì được ba người. Ba người không tới gần hắn ta, hắn ta phóng về phía ai, người đó nhanh chóng rút lui ra sau, hai người khác lại truy sát đến công kích hắn ta.
Ba người không hổ là cùng đi với nhau nhiều năm, phối hợp hết sức ăn ý, tiến thối hỗ trợ không hề rối loạn.
Cục diện bế tắc mau chóng bị phá, trong lòng Phương Thiếu Quần đại loạn, thậm chí hơi thất kinh.
Bọn Hắc Mẫu Đơn dĩ nhiên phát hiện ra nguyên nhân, cảm thấy quả Ngưu Hữu Đạo không khiến bọn hắn thất vọng, chỉ mới một chút công phu đã giải quyết sạch những kẻ khác, rút kiếm giết tới đây!
Bình thường Ngưu Hữu Đạo có vẻ hiền hòa, thỉnh thoảng còn nói mấy câu không thích chém chém giết giết gì đó, đây là lần đầu mấy người thấy Ngưu Hữu Đạo lộ ra gương mặt sát khí hung hãn như vậy, giống như tội phạm, đằng đằng sát khí kéo kiếm vọt tới!
Nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, Phương Thiếu Quần vô cùng luống cuống, xoay người bỏ chạy.
Hắc Mẫu Đơn hét lớn một tiếng: “Cuốn lấy hắn!”
Ba người hợp kích lập tức không thèm đếm xỉa, không còn địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến, liên thủ điên cuồng tấn công, làm cho Phương Thiếu Quần không thể chạy trốn.
Ngưu Hữu Đạo vọt tới nhanh như chớp xông thẳng vào trong trận chiến, loạn kiếm đánh tan kiếm khí Phương Thiếu Quần bổ ra, trong nháy mắt đã dồn đến sát.
Phương Thiếu Quần lập tức lắc kiếm toàn lực đánh trả.
Keng! Hai kiếm va chạm vào nhau, Phương Thiếu Quần kinh hãi, lực đạo giống như trâu đất xuống biển nhanh chóng bị một cỗ lực đạo quỷ dị trên thân kiếm đối phương hóa giải.
Một kiếm củaNgưu Hữu Đạo thuận thế đâm xuyên đến, vẩy kiếm một cái, lại thuận thế đâm thẳng!
Một cổ tay cùng với kiếm mang theo máu bay đi!
Kiếm quang dừng lại, cổ tay phải bị đứt của Phương Thiếu Quần ào ào máu tươi, tay trái trong lúc rối loạn nắm chặt trường kiếm đâm xuyên qua ngực mình, cúi đầu nhìn trường kiếm đang đâm xuyên qua tim, mũi kiếm lộ ra sau lưng máu me đầm đìa.
Phương Thiếu Quần chậm rãi ngẩng đầu, đang muốn nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo mặt mũi vô cùng độc ác lại phi cước đá vào ngực hắn ta, trực tiếp đạp hắn ta bay đi, rút kiếm cầm nơi tay mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía, mũi kiếm nhỏ từng giọt máu xuống bãi cỏ.
Đám Hắc Mẫu Đơn kinh gnajc đứng nhìn, còn chưa kịp phản ứng sau một kiếm vừa rồi, một kiếm đã đánh chết Phương Thiếu Quần?
Ngưu Hữu Đạo chợt huy kiếm hướng về phía đồi núi, mấy người quay đầu nhìn lại.
Thôi Viễn lắc lư đứng dậy, lảo đảo chạy trốn.
Viên Phương không biết từ đâu chạy tới, tinh thần hung hẵn, cái loại bị đánh cho đứng không vững này lão không sợ, lão nâng giới đao phóng tới định gi ết chết.
Kết quả bị Ngưu Hữu Đạo chỉ một cái, Viên Phương ngượng ngùng dừng lại, lại cười hì hì chạy trở về sườn núi.
Liệt Chiến Binh và Diêu Hữu Lượng cũng lảo đảo bỏ đi, tốc độ đó căn bản không thể chạy thoát, đơn thuần chỉ là vùng vẫy giãy chết thôi.
Ngưu Hữu Đạo kéo kiếm chậm rãi bước đi, trầm giọng nói: “Thu thập một chút, vì sao người ba phái liên thủ, tìm mấy kẻ còn sống hỏi rõ những gì cần hỏi!”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn đáp ứng, phất phất tay, mấy người lập tức làm theo.
Viên Phương chạy trở về, hai tay dâng vỏ kiếm lên, hắc hắc cười bồi nói: “Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo hơi vẩy vết máu trên kiếm, vẩy vẩy kiếm.
Vỏ kiếm trong tay Viên Phương lật không rơi xuống.
Trường kiếm nhấc lên đâm vào rơi xuống vỏ kiếm, thuận tay lật kiếm chống ngay trước mặt, hắn đứng sừng sững trên đám cỏ, sát khí trên mặt dần tan đi, sắc mặt dần khôi phục bình thản...
Bầu trời xanh, đồng cỏ mênh mông, gió thổi cỏ rạp như sóng biếc.
Dường như ngửi được mùi máu tươi, mười mấy con kền kên bay vòng vòng trên không trung.
Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm giữa bãi cỏ nhìn về phía xa.
Bên kia Hắc Mẫu Đơn đã hỏi rõ tình hình chạy đến bẩm báo.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Cao thủ Kim Đan kỳ của ba phái tọa đường đã đi vào giờ Hợi tối qua?”
Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Thôi Viễn nói vậy, đối chứng khớp với lời khai của Diêu Hữu Lượng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Liệt Chiến Binh không khai sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Sống chết không chịu mở miệng, sẽ nghĩ cách để cạy miệng hắn ta, có điều có thể cần chút thời gian.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không cần lãng phí thời gian với hắn, khai thì giữ lại, không chịu khai... Giết!”
“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp ứng, lại dâng lên một tay nãi: “Đạo gia, đây là tài vật lục soát được trên người bọn chúng!”
“Các ngươi tự xử trí.” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt một tiếng, không hề hứng thú đối với mấy đồ này.
Hắc Mẫu Đơn cũng không nói thêm gì, nhấc tay nãi rời đi, đến bên cạnh Liệt Chiến Binh rút kiếm ra một kiếm đâm xuyên qua tim.
Với những chuyện thế này, Hắc Mẫu Đơn đen ăn đen đã quen không hề có chút nương tay, có điều nàng ta không hiểu Ngưu Hữu Đạo còn lưu hai tên còn sống kia làm gì.
Ngưu Hữu Đạo đi tới, bảo người kéo Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng đến, kiếm lẫn vỏ kiếm trong tay cùng c ắm vào bãi cỏ, hai chưởng ấn lên sau lưng hai người.
“Phụt!” Đợi hai người phun ra hai khối băng máu, Ngưu Hữu Đạo lại ra tay phong bế huyệt đạo hai người, cầm kiếm nơi tay nói: “Trói lại!”
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng dùng sợi roi thép mềm trói chặt hai người lại.
Viên Phương tuân theo ý Ngưu Hữu Đạo, đi dắt sáu con ngựa phía xa tới.
Ngưu Hữu Đạo nhận một con, lật người lên ngựa, chỉ Lôi Tông Khang vẻ mặt mất mát đang ngồi cách đó không xa: “Đưa hai tên còn sống ra sau đồi trông coi cho kỹ, chờ chúng ta quay lại!”
Lời vừa nói ra, ba người Hắc Mẫu Đơn sững sờ, sắc mặt chợt vui mừng nhận ra ý tứ khác trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo.
Hắc Mẫu Đơn vội kéo Lôi Tông Khang quát mắng: “Còn không mau làm theo phân phó của Đạo gia?”
Vẻ mặt Lôi Tông Khang phức tạp đứng dậy, chắp tay với Ngưu Hữu Đạo: “Rõ!”
“Đi!” Ngưu Hữu Đạo thúc ngựa bỏ đi.
Đám Hắc Mẫu Đơn lần lượt nhảy tót lên ngựa, xoay ngựa rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lúc đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, phát hiện hình như đang trở về đường cũ, Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc nói: “Đạo gia, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: “Trích Tinh thành!”
“A!” Mấy người giật nảy cả mình, Đoạn Hổ vội nói: “Đạo gia, lại về Trích Tinh thành chẳng phải là trở về hang cọp sao?”
“Giờ Hợi tối qua bọn hắn đi, thời gian hẳn là đủ cho chúng ta dùng!” Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mắt nhìn phía trước, ánh mắt có chút lạnh: “Lại lòi ra Phù Vân tông và Linh Tú sơn, thật sự coi lão tử là bùn nặn à, đến mà không trả lễ sao được, ta phải cùng bọn hắn chơi thật vui!”