“Chỉ cần tính cảnh giác hắn thấp xuống, bên ta sẽ xúi giục nhân mã tới mới có thể không dễ gây ra sự hoài nghi của hắn, dưới tình huống đó mới bố trí bên cạnh hắn được.
“Mà lúc đó mới là thời cơ động thủ cao nhất. Linh Hư Phủ, Thủ Chính Các, Địa Nhạc Sơn, tất cả cao thủ của ba phái, cho dù hắn là chưởng môn hay là trưởng lão cũng vậy, cho dù là Thái Thượng trưởng lão của ba phái cũng phải cùng tiến lên với ta, Thiên Kiếm Phù có thể sử dụng cũng đều phải cho ra dùng, không tiếc trả giá lớn để bắt được Hô Diên Định cho ta!
Trưởng lão Khí Vân Tông nhíu mày chần chừ nói:
“Nếu như thất bại thì sao?
Cố Viễn Đạt:
“Đây chính là một trong các nguyên nhân quan trọng mà ta phải chờ tới thời gian đó mới được động thủ! Hiện tại mà động thủ, cho dù giết được Hô Diên Định, Hô Diên Vô Hận còn có thể phái ra những người khác tới chỉ huy nhân mã mà Hô Diên Định triệu tập.
“Còn tới thời gian ta nói, thời cơ đã chín muồi rồi mới động thủ, hiệu quả sẽ không bình thường.
...
“Đại soái, thiếu tướng quân đã tập hết được hai trăm ngàn nhân mã xong rồi.
Trong trướng, một tên binh sĩ đi vào báo cáo quân tình, Hô Diên Vô Hận gật đầu.
Sau đó người liên quan ở trong trướng lập tức nhìn bản đồ biến hóa, triển khai tác nghiệp trên bản đồ, biểu thị trạng thái của nhân mã bình định và phản quân, tình hình của quân ta so với kẻ địch cũng được thể hiện trên bản đồ.
Đứng bên cạnh bản đồ kiểm tra, Hô Diên Vô Hận tỉ mỉ quan sát.
Tướng lĩnh ở một bên nói:
“Đại soái, tên cẩu tặc Cố Viễn Đạt kia bày ra trận thế, dường như là muốn quyết chiến với thiếu tướng quân, đây là đang chê thiếu tướng quân có ít nhân mã hơn hắn sao, hay là coi thiếu tướng quân chỉ là người tới giữ chân, căn bản sẽ không dám quyết chiến với hắn?
Nhưng không nhìn thấy Hô Diên Vô Hận ở một bên đã đổi sắc mặt, đôi mắt đang không ngừng lóe lên.
Ngửi được mùi nguy hiểm, Hô Diên Vô Hận chợt trầm giọng nói:
“Không ổn rồi! Mau truyền tin cho Hô Diên Định, nhắc nhở khẩn cấp, trong đám nhân mã bên cạnh hắn chắc chắn có nội ứng trong quân, nhanh, ba con kim sí đồng thời đưa tin!
Một tướng lĩnh ưu tú, sở dĩ ưu tú chính là vì có năng lực phát hiện sự nguy hiểm một cách nhạy bén trên chiến trường.
Lời này vừa nói ra, trong trướng lập tức ồn ào một nhóm, nhanh chóng có người nghĩ văn, ba người nhanh chóng gửi thư đi.
Đứng ngay trước bản đồ, sắc mặt Hô Diên Vô Hận âm thầm nhìn chòng chọc vào bản đồ, sắc mặt có thể nói là rất khó coi.
Tự mình giám sát, xác định tin tức đã thuận lợi gửi đi, tướng lĩnh đi tới một bên:
“Đại soái, làm sao mà biết?
Hô Diên Vô Hận:
“Cố Viễn Đạt há có thể không biết Hô Diên Định tập hợp nhân mã chỉ là muốn cầm chân? Cố Viễn Đạt am hiểu tập kích bất ngờ, lúc này bày ra trận thế quyết chiến căn bản cũng vô dụng, cũng không đáng phô trương thanh thế, khả năng duy nhất là bên cạnh Hô Diện Định tất sẽ có biến! Một khi có biến tất sẽ ở lúc tờ mờ sáng, thừa dịp tối mà đánh bất ngờ, sau đó thừa dịp đó mà phát động tấn công toàn diện, với địa hình chung quanh là thảo nguyên mịt mờ khó có thể chạy, sẽ đạt được hiệu quả một lần hành động đã thành công của Cố Viễn Đạt... Chỉ mong còn kịp!
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Cố Viễn Đạt từng là tướng lĩnh thủ hạ của ông ta, ông ta há có thể không biết phong cách tác chiến của Cố Viễn Đạt?
Tướng lĩnh ở một bên thay đổi sắc mặt, ý thức được chuyên nghiêm trọng:
“Lúc này chúng ta mới nhận được tin tức, có lẽ thiếu tướng quân đã có phản ứng rồi cũng nên.
...
“Báo! Cấp báo của Thượng tướng quân!
Lúc trời có chút sáng lên, quan đưa tin bất chấp cấp bậc lễ nghĩa nhanh chóng xông vào trong trướng của Hô Diên Định.
Đang nằm trên giường mặc nguyên quần áo hành quân, Hô Diên Định bỗng nhiên dựng dậy, vồ lấy cấp báp kiểm tra, sau khi xem thì tê cả da đầu, hô to một tiếng:
“Người đâu!
Ầm! Đáp lại hắn là tiếng nổ ầm ầm ngập trời...
Không ngoài dự liệu của Hô Diên Vô Hận, Cố Viễn Đạt quả nhiên chờ tới thời điểm bình minh tờ mờ sáng để phát động đánh bất ngờ.
Nhân mã chủ tướng chỗ Hô Diên Định sớm đã bị Tấn quốc xúi giục, Linh Hư Phủ, Thủ Chính Các, Đại Nhạc Sơn, tất cả cao thủ đều dốc toàn bộ lực lượng, thay xiêm y quân sĩ dưới sự nội ứng ngoại hợp đã tới gần quân trướng của Hô Diên Định rồi.
Phòng ngự ở bốn phía trong quân trướng và trên không trung nhất thời như thùng rỗng kêu to.
Tu sĩ Tề quốc ứng phó không kịp, dưới tình thế cấp bách vội vàng chống đỡ, cương ảnh Thiên Kiếm Phù đùng đùng oanh tạc, đại quân Tề quốc bị loạn thành một đoàn từ vị trí trung tâm.
Động tĩnh đấu đá vang lên cùng nhau, phản quân ba dặm bên ngoài nhất thời dốc toàn bộ lực lượng, kỵ binh điên cuồng xông lên tấn công, dẫn đầu chạy tới phát động tập kích...
E rằng thực sự là mệnh kém, hoặc là thật sự khí số đã tận, nếu báo động khẩn cấp của Hô Diên Vô Hận có thể tới sớm hơn một chốc lát thì cục diện có lẽ đã khác.
Thừa dịp trời tối bao trùm, cao thủ của tam đại phái nguyên Vệ quốc thành công tiếp cận, phát động đánh bất ngờ.
Đại quân song phương chém giết một hồi, hai trăm ngàn nhân mã dưới tình huống không được chỉ huy thống nhất, bị ba trăm ngàn phản quân xông một cái đã vỡ tan.
Hai trăm ngàn nhân mã tan tác bỏ trốn ra xung quanh, lúc này sắc trời đã sáng choang, quân trốn đi hướng nào đều có thể thấy được rõ ràng.
Phản quân truy kích xung quanh, đuổi theo không buông, kỵ binh đuổi theo tàn sát như chém dưa thái rau.
Cố Viễn Đạt nhảy lên một sườn núi đưa mắt nhìn bốn phía, thấy đại thế đã định, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là điều hắn mong muốn, muốn một lần hành động đánh tan nhân mã chư hầu tụ hội, cũng phải làm đám chư hầu kinh sợ, khiến nhân mã rải rác của triều đình không có cách nào dễ dàng tập kết thành lực lượng ngăn cản nữa, như vậy có lẽ sẽ dễ dàng đánh được kinh thành hơn.
Hắn cũng cần một trận đại thắng để cổ vũ sĩ khí lòng quân, bởi vì dưới trướng có không ít nhân mã cùng phản bội là đệ tử của Tề quốc, trong lòng ít nhiều có chút mâu thuẫn với việc phản quốc, hoặc có thể nói là sợ hãi.
Hắn muốn nhân mã dưới trướng nhìn thấy đại quân của triều đình cũng không có gì đáng sợ, khí số của Tề quốc đã hết, không có gì phải sợ.
Trưởng lão Khí Vân Tông hộ tống cười ha ha:
“Đại tướng quân bày mưu nghĩ kế anh minh, lập được công lớn như vậy, triều đình tất sẽ không bạc đãi! Lão phu sẽ thỉnh công cho đại tướng quân vì chuyện này!
...
Mấy đệ tử của tam đại phái Tề quốc chật vật không chịu nổi quay về.
Mang về còn có cả thi thể của Hô Diên Định, thi thể bị chặt thành hai đoạn, liều mạng đào ở dưới đất lên, vô cùng thê thảm.
Cũng là do đệ tử của tam đại phái liều mạng đoạt lại, bằng không nếu bỏ chủ tướng mà chạy thì không có cách nào khai báo.
“Là nhân mã Mộc châu phản bội, dẫn quân địch vào doanh địa, bọn ta liều mạng chống đỡ nhưng đối phương có quá nhiều cao thủ. Là người của Linh Hư Phủ, Thủ Chính Các và Đại Nhạc Sơn, ngay cả chưởng môn và Thái Thượng trưởng lão của ba phái cũng được điều động tới, cao thủ của ba phái dường như là đã dốc toàn bộ lực lượng, Thiên Kiếm Phù điên cuồng đập ra...
Một tên trưởng lão của Huyền Binh tông ở bên cạnh thi thể của Hô Diên Định tỏ ra đau khổ, Hô Diên Vô Hận nhìn chòng chọc thi thể trên đất, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Mặt Tra Hổ cứng lại, song quyền nắm chặt.
Trưởng lão ba phái theo quân vẻ mặt nghiêm trọng, thỉnh thoảng nhìn phản ứng của Hô Diên Vô Hận, không biết trong lòng vị lão tướng này bi thống bậc nào. Trưởng tử chết trận, bây giờ con thứ cũng chết trận, ba nhi tử chỉ còn lại có bao cỏ ở kinh thành thôi!
“Thượng tướng quân, xin nén bi thương!
Trưởng lão của Thiên Hỏa giáo nặng nề nói một câu.
Rốt cục Hô Diên Vô Hận lên tiếng:
“Lúc đi, ta đã từng dặn dò, Cố Viễn Đạt có thể tọa trấn quốc nội thì không phải là hạng người hời hợt, nhiều lần căn dặn hắn phải cẩn thận một chút, nhưng hắn lại vẫn sơ xuất như vậy.