Sáu người nhìn quanh, không biết đám người Ngưu Hữu Đạo đi theo hướng nào, nếu cứ theo đường này đi thẳng có lẽ là sẽ vào rừng núi phía trước, nhưng Hương nhị dẫn đường đột nhiên gián đoạn khiến mấy người nghi ngờ có phải đã xảy ra biến cố gì không.
Thật tình không biết vì sau khi tiến vào khu rừng núi phía trước Ngưu Hữu Đạo đột nhiên xuống ngựa ngừng lại nên Lôi Tông Khang nhất thời không tiện động tay động chân trước mắt mọi người.
Sáu người đang bàn bạc, trong rừng núi phía trước đột nhiên có một con ngựa lao ra, hấp dẫn sự chú ý của sáu người.
Lôi Tông Khang phóng ngựa lao ra cũng nhìn thấy bọn họ, dứt khoát chạy thẳng về phía họ, sau khi chạy tới gần một chút, nhận ra Hoàng Ân Bình và Thôi Viễn trong đám người, còn bốn người khác hắn ta không quen.
Sáu người nhìn chằm chằm hắn ta chạy tới, thấy ống tay áo của hắn ta bị xé rách, trên ngưởi còn mang theo vệt máu, dáng vẻ cực kỳ chật vật, Hoàng Ân Bình trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Lôi Tông Khang lắc đầu: “Lúc ta động tay động chân bị bọn hắn phát hiện, may là các huynh đệ trước kia nhớ tình cũ, giúp ta ngăn cản Ngưu Hữu Đạo, ta mới thoát thân được.”
Hoàng Ân Bình vội hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đâu?”
Lôi Tông Khang xoay người chỉ: “Ở trong rừng núi phía trước, không biết đã đi chưa!”
“Đi!” Hoàng Ân Bình phất tay dẫn đầu phi thân từ trên lưng ngựa đi, mấy người khác cũng bay theo.
Lôi Tông Khang do dự một chút, cũng phi thân lên theo.
Ngưu Hữu Đạo mấy người kia bay tới, tảng đá trong lòng Ngưu Hữu Đạo căn bản đã đặt xuống. Hắn lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có cao thủ trí mạng chạy tới, giờ xem ra hình như cũng chẳng cần phải sợ hãi bỏ chạy rồi.
“Hai kẻ đi đầu là Hoàng Ân Bình, Thôi Viễn, đằng sau là Liệt Chiến Binh và Diêu Hữu Lượng đệ tử Linh Tú sơn, hai tên sau cùng là Phương Đức và Phương Thiếu Quần đệ tử Phù Vân tông.” Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng nhắc nhở, sau khi thấy rõ những kẻ chạy tới dường như nàng cũng yên tâm hơn.
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng không kìm được nhìn Ngưu Hữu Đạo, người có thể lưu họ lại chắc hẳn cũng không sợ những người này?
Có điều mấy người không rõ Lôi Tông Khang cùng quay về là có ý gì, là bị ép bất đắc dĩ hay vẫn quyết định đứng cùng phía với mấy người của Lưu Tiên tông?
Sau khi được xác nhận, Ngưu Hữu Đạo không ẩn nấp nửa mà lách mình ra, chống kiếm đứng ở sườn núi, chờ đợi!
Viên Phương cảnh giác đám Hắc Mẫu Đơn, cũng theo ra.
Đám Hoàng Ân Bình bay đến dưới đồi núi thì dừng lại, nhìn đám Ngưu Hữu Đạo đứng trên sườn núi, không ngờ những tên này chẳng những không chạy mà còn dám công nhiên lộ diện chờ bọn hắn.
Hoàng Ân Bình, Thôi Viễn đưa tay ra sau lưng lấy cặp song nguyệt luân xuống.
Liệt Chiến Binh, Diêu Hữu Lượng rút hai sợi roi kim loại mềm trên eo xuống.
Phương Đức và Phương Thiếu Quần song song rút kiếm, Lôi Tông Khang phía sau cùng cũng rút kiếm ra.
Hoàng Ân Bình cầm nguyệt luân chỉ: “Ngưu Hữu Đạo, thúc thủ chịu trói có thể bớt phải chịu khổ đấy!”
Hắn ta vừa dứt lời, Lôi Tông Khang ở sau đột nhiên lộ vẻ dữ tợn, vung kiếm chém trái chém phải liên tục.
Với khoảng cách gần như vậy, Phương Đức và Phương Thiếu Quần trở tay không kịp.
“A!” Bên hông Phương Đức phun máu, suýt chút nữa bị chém ngang lưng, hét thảm một tiếng.
Sau khi bị hạ độc thủ Phương Thiếu Quần vội vàng lách mình né tránh, y phục ở eo bị quẹt rách, da thịt nhìn thấy máu, chỉ bị thương ngoài da, một chưởng lực vô hình đánh ra.
Lôi Tông Khang cách không chạm một chưởng, trước đó vốn đã bị thương, một chưởng này làm hắn ta một lần nữa phun ra một ngụm máu, liên tục lui ra sau.
Phương Đức đã ngã xuống đất, Phương Thiếu Quần lách mình nhào về phía Lôi Tông Khang, Lôi Tông Khang vung kiếm trong tay chỉ còn cách đưa lên chống đỡ.
Đám Hoàng Ân Bình đột nhiên quay đầu lại, không ngờ Lôi Tông Khang lại to gan lớn mật như vậy!
Mắt thấy Lôi Tông Khang nguy cấp, không cần chào hỏi, Hắc Mẫu Đơn, Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng ba người cùng bay đến giải cứu.
Hoàng Ân Bình xông ra đầu tiên, bốn người mặc kệ Phương Thiếu Quần phía sau, trong nháy mắt cùng liên thủ xông về phía Ngưu Hữu Đạo trên sườn núi.
Bọn hắn biết nặng nhẹ, không muốn bị đám Hắc Mẫu Đơn dây dưa để Ngưu Hữu Đạo thừa cơ chạy thoát. Ngưu Hữu Đạo bên này chỉ có một mình, chính là cơ hội tốt để bọn hắn hạ thủ, chỉ cần bắt được Ngưu Hữu Đạo tức là đã lập được công lớn!
“Tránh sang một bên nhanh đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu hét lên.
Viên Phương đang khiếp đảm nghe vậy liền rụt đầu lại, vội vàng lẩn đi.
Hai nguyệt luân xoay tròn đang lao tới.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người không tránh không né, cánh tay vung lên, keng một tiếng, hàn quang ra khỏi vỏ thuận tay đánh vào trong những quang ảnh lộn xộn hoa mắt, trong những tiếng leng keng, trong nháy mắt đã đánh bay hai nguyệt luân.
Vỏ kiếm cắm trong mặt đất để lại trên sườn núi, người theo kiếm quang bay đi.
Ngưu Hữu Đạo bay lên không trung đâm kiếm về phía Hoàng Ân Bình lao tới đầu tiên.
Hoàng Ân Bình vung một nguyệt luân khác ngăn cản.
Keng! Tiếng sắt thép va chạm vang vọng.
Hoàng Ân Bình giật nảy mình, sau khi nguyệt luân chạm vào kiếm phong của đối phương, lực đạo mình phát ra dường như không chút ảnh hưởng gì đến đối phương, một đạo hàn quang thuận thế lách tới, suýt chút nữa dọa cho hắn ta hồn phi phách tán.
Cổ tay Ngưu Hữu Đạo lắc một cái, mũi kiếm đã vẩy ra một đạo hoa máu trên cổ Hoàng Ân Bình, đầu Hoàng Ân Bình bay giữa trời. Ngưu Hữu Đạo gần như đồng thời bay lên đá một cước lên bụng Hoàng Ân Bình giữa không trung, trực tiếp đá bay Hoàng Ân Bình ra ngoài.
Thôi Viễn thấy tình thế không đúng vội ném một nguyệt luân khác trên tay ra cứu nhưng vẫn chậm mất rồi.
Còn kiếm quang của Ngưu Hữu Đạo mang theo máu lắc một cái, kiếm đâm nghiêng đánh bay nguyệt luân đang phóng tới, chân đạp Hoàng Ân Bình mượn lực lại trực tiếp lăng không chuyển chướng lao về phía Thôi Viễn.
Hai bóng roi điên cuồng gào thét “chát chát” xoắn tới cấp cứu, đánh về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo lăng không lộn người lắc kiếm đâm liên tục đẩy roi thép đánh tới đi nhưng hai sợi roi thép linh hoạt như rắn, vẫn có thể lăng không chuyển hướng cuốn tới lần nữa, giống như rắn độc, ép khoái kiếm của Ngưu Hữu Đạo liên tục ngăn cản.
Thôi Viễn lộ vẻ mặt dữ tợn, nhân lúc Ngưu Hữu Đạo không để ý được bên này đánh một chưởng vào đầu Ngưu Hữu Đạo.
Trong lúc rối loạn, Ngưu Hữu Đạo một tay huy kiếm leng keng ngăn cản, một tay vội đánh ra một chưởng tự cứu.
Bịch! Trong kình phong bốn phía, hai mắt Thôi Viễn đột nhiên trừng lớn, cảm giác của y lúc này giống hệt với Lôi Tông Khang trước đó, cả người bị đánh bay ra ngoài rơi xuống mặt đất.
Sợi roi dài cũng bị Ngưu Hữu Đạo huy kiếm đánh rớt xuống, mượn lực quất to lớn, người nhẹ như yến, cả người phóng lên tận trời, nhanh chóng thoát khỏi sự dây dưa của bóng roi hỗn loạn.
Roạt! Liệt Chiến Binh và Diêu Hữu Lượng gần như đồng thời vung roi quật lên mặt đất.
Mặt đất rầm một tiếng đánh ra hai cái hố, Liệt Chiến Binh và Diêu Hữu Lượng mượn lực của một đòn này một lần nữa tung người lên không trung, vung roi đuổi sát Ngưu Hữu Đạo đang bay trên trời, giũ ra bóng roi lăng lệ đánh thẳng lên trên.
Ngưu Hữu Đạo lên đến đỉnh thì thế đã hết liền lật người lao xuống, kiếm quang tản ra quang ảnh như hoa sen nở rộ đón lấy bóng roi liên miên đan xen bên dưới.
Trong tiếng leng keng, bóng roi và kiếm quang đồng thời dừng lại, kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo cùng quấn hai sợi roi thép lại.
Liệt Chiến Binh và Diêu Hữu Lượng lôi mạnh roi dài, giống như bị quấn chặt, không cách nào lôi ra được, Ngưu Hữu Đạo vặn kết kiếm trong tay, hai cước giẫm lên hai sợi roi trái phải.
Ba người đứng giữa trời lôi kéo cùng rơi từ trên trời xuống.
Vừa đến mặt đất, Liệt Chiến Binh và Diêu Hữu Lượng phối hợp ăn ý, nhanh chóng giao thoa chạy vòng thật nhanh tới định dùng roi thép trói Ngưu Hữu Đạo lại.
Ngưu Hữu Đạo định rút kiếm thì phát hiện bảo kiếm bị hai người này dùng sức kéo sợi roi thép kẹp chặt lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Liệt Chiến Binh, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo, mặt đầy sát khí hung hãn nhanh chóng răng kiếm thoát thân, bắn người nhào về phía Liệt Chiến Binh.
Ầm! Trong nháy mắt hai người va chạm một chưởng.
Trong lúc kịch chiến Liệt Chiến Binh không có thời gian để ý tình hình Thôi Viễn nếu không chắc chắn Liệt Chiến Binh không dám tiếp một chưởng này.