Chỉ có điều Hạo Vân Đồ lại không chịu giao quyền, Hạo Hồng không có cách nào thuận lợi thượng vị, chỉ có thể tạm thời là Nhiếp Chính Vương.
Hạo Hồng sợ chư Vương tác loạn nên hạ lệnh đại quân ở kinh đô và vùng lân cận vây quanh các Vương phủ, chính là tạm thời giam lỏng chư Vương lại, nếu có Vương gia nào dám xông ra ngoài, ý chỉ nói rằng giết không tha.
Tướng lĩnh khống chế binh quyền của kinh đô và vùng lân cận của Hạo Vân Đồ cũng bị tam đại phái nhanh chóng khống chế được, lúc này mới thuận lợi điều động nhân mã hộ vệ của kinh thành.
Một nhóm thống lĩnh cấm quân trong cung thề tử trung với Hạo Vân Đồ đã bị huyết tẩy.
Còn Hạo Hồng đã vào chiếm giữ chức vụ Nhiếp Chính Vương của hoàng cung.
“Đây rõ ràng là mưu nghịch soán vị!
Hạo Chân đập một quyền lên bàn, giọng căm hận không ngừng. Y đã ẩn nhẫn nhiều năm nhưng lại vì chuyện đột nhiên xảy ra, có thể nói là không kịp chuẩn bị chút nào, y không chút cam lòng!
Xa Bất Trì, Cao Tiệm Hậu, Tạ Long Phi cũng đều chán nản, tông môn đột nhiên đưa ra quyết định, trước đó không hề có dấu hiệu nào, bọn họ ngay cả cơ hội tranh thủ cũng không có. Quan hệ của bọn họ và Hạo Hồng là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Bình thường bọn họ đã âm thầm, ở thời gian dài tranh thủ nhân tâm ủng hộ cho Hạo Chân trong tông môn, bây giờ tông môn đưa ra quyết định sau cùng, bọn họ có thể làm được gì đây? Có thể kháng mệnh bất tuân sao?
“Tam đại phái có thể chọn Ngọc Vương không phải là không có nguyên nhân, phía sau Ngọc Vương có Hô Diên Vô Hận tay nắm binh quyền, ở thế cục trước mắt, tam đại phái sợ là cũng phải xem sắc mặt của Hô Diên Vô Hận mà hành sự.
Cao Tiệm Hậu ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Bất kể như thế nào, bọn họ dù sao cũng là đệ tử của tam đại phái, còn có đường lui.
Ánh mắt của Hạo Chân lóe lên, y thì không có đường lui, sinh tử sợ là phải phụ thuộc vào tâm tình của Hạo Hồng, sau này Hạo Hồng sẽ xử trí y như thế nào, trong lòng y căn bản là không rõ.
Trời hơi sáng lên, trên dưới Anh Vương phủ lòng người bàng hoàng.
Sau khi rửa mặt rồi ăn mặc chỉnh tề, Thiệu Liễu Nhi xuất hiện, đã nghe nói tình huống bên ngoài, tiến vào sảnh chính, vẻ mặt lo lắng nói:
“Vương gia, xảy ra chuyện gì thế?
...
“Nhiếp Chính Vương? Nhiếp Chính Vương gì?
Ngoài phủ Hô Diên gia cũng có nhóm đông người vây khốn, một đám gia nô đã về hưu từ trong quân không chút sợ hãi cầm đao thương trong tay giằng co với đại quân ở trước cửa.
Rõ ràng là nhân mã vây khốn người đông thế mạnh, nhưng đối diện vỡi những gia nô già yếu này dường như cũng rất chột dạ, rõ ràng không đủ sức mạnh.
Hạo Thanh thanh bụng đã to tay cầm bảo kiếm đứng ở cửa kêu la om sòm:
“Tránh ra, ta muốn đi gặp phụ hoàng!
Đại quân không chịu mở đường, Hạo Thanh Thanh nổi giận bá một tiếng rút kiếm ra:
“Có tránh ra hay không!
Tướng lĩnh dẫn đầu trầm giọng nói:
“Công chúa, ngài đừng nên làm khó bọn ta, nếu dám xông ra, đừng trách bọn ta không khách khí!
Vừa dứt lời, mấy lão nô nghe vậy giận tím mặt, quơ đao nói:
“Phương Dã, nghĩ tới lúc ngươi dẫn ngựa dắt ngựa cho lão tử, lão tử đã từng bạc đãi ngươi chưa? Hôm nay ngươi dám động vào tiểu chủ mẫu thử xem, xem ta có lột da của ngươi ra hay không!
Thần sắc của tướng lĩnh dẫn đầu co lại, ánh mắt lướt một vòng đám người già yếu trước mặt, nhức đầu không thôi. Nếu thật sự làm loạn lên với những người này, sau này sợ rằng gã sẽ làm mất lòng người trong quân, khó mà đặt chân trong quân Tề quốc nữa.
“Không khách khí? Cẩu vật, dám tác loạn đến tận cửa nhà ta!
Hô Diên Uy ở phía bên phải xông lên đạp một cước.
Bịch! Tướng lĩnh dẫn đầu bị một cước đạp cho lảo đảo quay ngược lại, bị một đám người ở sau lưng đỡ lấy.
Mấy tên tu sĩ tiến lên ngăn cản, trầm giọng nói:
“Hô Diên Uy, không được càn rỡ!
Hô Diên Uy rống lên:
“Tam đại phái các ngươi có bản lĩnh thì làm thịt ta đi, bằng không hôm nay lão tử liền làm loạn cho các ngươi xem!
Mấy tên tu sĩ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lúc này ai dám giết con trai của Hô Diên Vô Hận, ai dám động đến? Nếu thật sự động vào thì bên tông môn sẽ không biết ăn nói thế nào được.
Tướng lĩnh dẫn đầu đứng thẳng ấn bụng một cái, tiến lên ý bảo mấy tên tu sĩ lui ra, tới trước người Hô Diên Uy thấp giọng nói:
“Tiểu tướng quân, hãy thông cảm cho sự khó xử của những kẻ dưới như bọn ta, chúng ta cũng là thân bất do kỷ. Ngươi làm như thế này đi, để một người đi ra ngoài âm thầm mua một con kim sí đưa tin với thượng tướng quân, bên ta sẽ không kiểm tra cẩn thận đâu. Cục diện trước mắt chỉ có thượng tướng quân lên tiếng mới hữu dụng, ngươi và ta đối mặt với tam đại phái cũng vô dụng thôi, bây giờ chỉ có thượng tướng quân mới có thể làm bọn đạo chích kinh sợ, duy nhất lời của thượng tướng quân mới có thể định càn khôn.
Ánh mắt của Hô Diên Uy lóe lên.
Đang lúc này, trên trán Hạo Thanh Thanh toát ra mồ hôi lạnh, rốt cục không nhịn nổi nữa, tay bưng cái bụng to, dáng vẻ lung lay sắp đổ, kêu r3n đau đớn.
Cảnh tượng này nhất thời làm cho thế giằng co ngưng lại.
Một bé gái cứ thế ra đời trong cục diện Tề kinh loạn lạc này...
Trong cung, Ngọc Vương, hiện tại là Nhiếp Chính Vương Hạo Hồng đang ở trong điện lo nghĩ linh tinh.
Bên này đã đưa tin cho bên Hô Diên Vô Hận rồi, đang đợi Hô Diên Vô Hận trả lời, cũng không biết thái độ của Hô Diên Vô Hận sẽ như thế nào.
Phụ hoàng Hạo Vân Đồ không chịu hạ chỉ cho Hô Diên Vô Hận, không chịu chỉ rõ cho Hô Diên Vô Hận là đã truyền ngôi cho hắn.
Điều này làm hắn vô cùng bất an, trước đó nói vậy với chưởng môn của tam đại phái nói chỉ là vì cậy có muội muội Hạo Thanh Thanh làm chiêu bài khống chế những người già trong Hô Diên gia mà thôi, nghĩ đến chuyện gạo nấu thành cơm khiến tam đại phái đâm lao phải theo lao.
Nhưng tình huống thực căn bản không được như thế, Hô Diên gia luôn luôn duy trì một khoảng cách với hắn, nào có âm thầm liên hệ gì, cũng có thể nói là quan hệ song phương không được tốt lắm.
Hắn biết rõ, Hô Diên Vô Hận trong tay cầm binh quyền, thái độ của bên đó thế nào có liên quan tới sự sống chết của hắn. Một khi Hô Diên Vô Hận không tán thành cho hắn lên chức thì kết quả của hắn sẽ là vạn kiếp bất phục. Lúc này căn cơ của hắn chưa ổn, tam đại phái có thể dìu dắt hắn, cũng có thể phế hắn đi. Tam đại phái khống chế cục diện nên có thể làm gì cũng được.
Những hậu quả đó hắn đều biết, nhưng hắn không thể không mạo hiểm làm như vậy, giả sử hắn không làm như vậy, chỉ sợ tam đại phái sẽ lập tức dìu dắt người khác, như vậy người hiện tại bị giam lỏng chính là hắn. Mà hắn thân là người cạnh tranh tiềm năng nhất cho ngôi vị hoàng đế, người thượng vị há có thể lưu lại hậu họa như hắn được?
Trong thời khắc quyết định tính mạng đó, hắn đang đánh cuộc, đang đánh cuộc mạng của mình, đang đánh cuộc sau khi gạo nấu thành cơm, Hô Diên Vô Hận không thể không suy tính vì đại cục.
“Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương, tin vui, tin vui đây!
Một tên thái giám đột ngột vội vã chạy tới.
Hạo Hồng mừng rỡ, vội vàng hỏi:
“Có chuyện gì vui mừng thế?
Vẻ mặt thái giám là nụ cười nịnh nọt:
“Là công chúa, công chúa sinh rồi, công chúa gả cho Hô Diên gia đã sinh một bé gái cho Hô Diên gia rồi.
Hạo Hồng sửng sốt, hoài nghi nói:
“Không phải còn xa mới tới kỳ sinh sao, tại sao lại đột nhiên sinh sớm như vậy?
Thái giám chần chừ nói:
“Hình như là lúc Hô Diên gia bị bao vây, công chúa nói qua nói lại vài câu với nhân mã vây khốn dẫn tới động thai khí, vì vậy mới sinh non.
“Cái gì?
Hạo Hồng suýt nữa thì sợ tới mức hồn phi phách tán, giờ đang là lúc nào? Chính là lúc tính mạng phụ thuộc vào tay Hô Diên Vô Hận, lúc này nếu bởi vì hắn làm cho tôn nữ của Hô Diên Vô Hận xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một khi chọc giận Hô Diên Vô Hận, hậu quả khó mà lường được!