*Ủng hộ lập người kế vị mới
Quỷ Y:
“Chuyện này cũng không chắc chắn, ta cũng không có cách nào cho ra thời gian chính xác được.
Nhất thời Nguyên Phi trầm giọng nói:
“Hắc Ly, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, lấy uy phong của Quỷ Y đùa giỡn trước mặt Thánh Tôn ư!
Nguyên Sắc lần nữa giơ tay lên ngăn cản:
“Ngươi không cần nhiều lời, nghe người ta nói hết lời đã.
Độc nhãn nhìn chăm chú về phía Quỷ Y:
“Nói đi, không có cách nào xác định thời gian chính xác là có ý gì?
Nguyên Phi bĩu môi không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quỷ Y.
Quỷ Y:
“Thánh Tôn, đổi cả tròng mắt không phải mắt người nào cũng có thể sử dụng được, thân thể giữa người với người cũng có sự khác biệt nhất định. Nói cách khác, không phải huyết mạch của người nào cũng có thể tương dung với nhau được, cần phải tuyển chọn, hơn nữa còn phải chọn một cách tỉ mỉ, phải chọn ra được một con mắt mà thân thể của Thánh Tôn không gây ra phản ứng bài xích mới được, không cẩn thận còn có thể mang tới cho thân thể Thánh Tôn sự đau đớn cực lớn, đến lúc đó Thánh Tôn há có thể tha cho ta được, chuyện này cũng làm trái với chuẩn tắc hành nghề y của ta.
“Nàng nghe thấy chưa hả, không hiểu đừng nên nói nhảm, xem bệnh chữa bệnh, người ta hiểu việc này hơn nàng nhiều.
Nguyên Sắc quay đầu phê bình Nguyên Phi một câu, sau đó mới quay lại vui vẻ nói với Quỷ Y:
“Hắc Ly à, vậy chuyện này ngươi mau chóng đi làm đi! Có gì cần hiệp trợ có thể trực tiếp liên hệ với Nguyên Phi.
Quỷ Y hạ thấp người tuân mệnh:
“Vâng!
Thân thể trầm nặng của Nguyên Sắc bò dậy từ ghế nằm, cười híp mắt với Quỷ Y:
“Trước đó đã ra lệnh người của Dược Cốc ra ngoài hết, ngươi biết dụng ý của ta chứ?
Quỷ Y:
“Hiểu rồi, việc này sẽ không để cho những Thánh Tôn khác biết được.
“Được, ta chờ tin tức của ngươi, nhanh đó!
Nguyên Sắc vỗ vỗ bả vai của Quỷ Y, lắc mình rời đi.
...
Dưới màn đêm, hoàng cung Tề quốc, chưởng môn Vũ Văn Yên của Thiên Hỏa giáo, chưởng môn Bắc Huyền của Huyền Binh Tông, chưởng môn Tam Thiên Lý của Đại Khưu Môn cùng nhau xông thẳng vào tẩm cung.
Bên ngoài tẩm cung. Đại nội tổng quản đang bước đi loanh quanh chợt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy ba người tới thì nhanh chóng lên nghênh đón:
“Bái kiến ba vị chưởng môn.
Vũ Văn Yên trầm giọng hỏi:
“Bệ hạ thế nào rồi?
Bộ Tầm nặn ra nụ cười nói:
“Chỉ là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi một đêm là không sao nữa rồi.
Ba vị chưởng môn nhìn nhau, đây đã là lần thứ ba Tề Hoàng Hạo Vân Đồ đột nhiên té xỉu rồi.
Cũng có thể hiểu được, khi đối mặt với ngoại địch lại thêm việc lòng người nội bộ bàng hoàng, liên tiếp có dấu hiệu rối loạn, hiện nay, Tề quốc giống như một con thuyền lớn chở nặng phập phồng trong sóng gió kinh hoàng. Trong ngoài đều khốn đốn, Hạo Vân Đồ phải chịu áp lực rất lớn, đã có phần nặng nề không chịu được nữa rồi.
Nhìn thấy ba người muốn tiếp tục xông vào, Bộ Tầm vô ý hơi ngăn lại.
“Hửm?
Trong mũi Bắc Huyền khạc ra tiếng chất vấn uy nghiêm.
Bộ Tầm vội trả lời:
“Bệ hạ đã ngủ lại rồi, không thích hợp quấy rầy.
Tam Thiên Lý lạnh lùng nói:
“Tránh ra!
Bộ Tầm muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhường đường.
Ba vị chưởng môn xông thẳng vào trong tẩm cư, đẩy rèm che đi vào trong phòng, đi tới trước giường của Hạo Vân Đồ.
Hạo Vân Đồ đang hỗn loạn mơ hồ nghe được tiếng bước chân, vẫn luôn căng thẳng trong lòng, trước tiên là trợn mắt, nhìn thấy ba người này thì vội vàng chống hai tay đứng lên, vô cùng nhọc nhằn.
Bộ Tầm cùng vào vội vươn tay làm chỗ cho ông ta dựa.
“Ba vị chưởng môn tới đấy à.
Hạo Vân Đồ cố gắng để mình nhấn được từng chữ rõ ràng, cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm một chút, trên mặt là nụ cười.
Vũ Văn Yên cúi người bắt mạch đập của Hạo Vân Đồ, thi pháp kiểm tra.
Hạo Vân Đồ không có cách nào lảng tránh, miễn cưỡng vui cười nói:
“Trẫm không sao, chỉ hơi mệt chút thôi.
Kiểm tra xong, Vũ Văn Yên bỏ tay ra, không hé răng.
Tiếp đó, Bắc Huyền lại bắt đầu kiểm tra một chút.
Lúc đến phiên Tam Thiên Lý kiểm tra, bên ngoài đột truyền đến một tiếng hô to:
“Báo, quân tình cấp báo!
Hạo Vân Đồ cả kinh, quân tình cấp báo vào buổi tối sao? Lúc này mới quát:
“Truyền!
Ba người Vũ Văn Yên tạm thời lui sang một bên, Bộ Tầm bước nhanh ra ngoài, chỉ trong chốc lát sau đó cầm một tấu chương, đối với việc có đưa cho hoàng đế xem hay không, rõ ràng y có chút do dự.
Hạo Vân Đồ tự tay đòi:
“Đưa ta xem.
Bộ Tầm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kiên trì dâng lên.
Dựa vào trên giường, hai tay Hạo Vân Đồ cầm tấu chương, sau khi xem qua nội dung trong tấu chương thì đột nhiên hai mắt trợn lên giận dữ, nghiêm mặt quát:
“Nghịch tặc!
Hô hấp bỗng nhiên dồn dập, hai tay run run một hồi, chợt hai mắt trắng dã, đầu lệch sang một bên, hai tay rũ xuống, lại tiếp tục bất tỉnh.
“Bệ hạ!
Bộ Tầm kinh hô.
Tam Thiên Lý tiến lên, một tay ngăn Bộ Tầm lại, tự mình kiểm tra một lượt rồi nhanh chóng thi pháp giúp Hạo Vân Đồ thông khí.
Sau khi khí tức thông thuận, hơi mở mắt ra, Hạo Vân Đồ lại lâm vào tâm tình kích động:
“Nghịch tặc... nghịch tặc...
Tam Thiên Lý điểm lên cổ của Hạo Vân Đồ, khiến Hạo Vân Đồ ngủ mê man.
Sau đó giải thích với Bộ Tầm:
“Để hắn tĩnh tâm ngủ một giấc, bằng không cứ tiếp tục tinh thần bất an, thân thể hắn căn bản không chịu nổi đâu.
Bộ Tầm trả lời:
“Vâng!
Tam Thiên Lý tiện tay cầm tấu chương lên đứng dậy kiểm tra, Vũ Văn Yên và Bắc Huyền cũng tới gần cùng xem.
Bộ Tầm đỡ Hạo Vân Đồ đang mê man xuống giường nằm.
Tấu chương nói đại tướng quân Cố Viễn Đạt g iết chết giám quân, đổi màu cờ, giơ cờ hiệu của Tấn quốc, phản rồi!
Vốn dĩ phụ trách trấn thủ quốc nội, ba trăm nghìn đại quân đã đánh về hướng kinh thành rồi.
“Cẩu vật, tu sĩ của ba đại phái theo đại quân làm ăn kiểu gì không biết!
Tam Thiên Lý oán hận một câu.
Bắc Huyền trầm giọng nói:
“Còn phải nói sao, Cố Viễn Đạt dám phản tất đã được ngoại ứng chống đỡ, dưới nội ứng ngoại hợp, đệ tử ba phái ta sợ là đã gặp nạn rồi!
Vũ Văn Yên:
“Bây giờ nói những thứ vô dụng này làm gì, nghĩ biện pháp ứng phó đi.
Ba người lần lượt quay đầu lại, liếc nhìn Hạo Vân Đồ đang ngủ mê man trên giường, cùng rời khỏi tẩm cư.
Dưới trăng sáng, ba người đi vào một cái đình, Bắc Huyền đột nhiên nói:
“Hạo Vân Đồ đã lớn tuổi, sắp bảy mươi rồi, thân thể mặc dù cũng coi như khỏe mạnh nhưng áp lực trong áp lực ngoài đã làm thân thể đang già đi của hắn không chịu nổi gánh nặng nữa, chuyện này không phải linh đan diệu dược bình thường có thể giải quyết được. Hiện tại hắn nằm xuống, quân chính sự vụ nội ngoại điều hành rườm rà, cần có một người lèo lái, trước tình thế trong ngoài đều khốn đốn như này, các người nói nên làm sao giờ?
Vũ Văn Yên:
“Ngươi có ý gì?
Bắc Huyền:
“Ý của ta là nên đổi người rồi, đổi thành một người có tuổi trẻ hơn chút, ở thời điểm trong ngoài khốn đốn như thế này mới có thể gánh vác được.
Tam Thiên Lý trầm giọng nói:
“Thay người ở thời điểm này? Chỉ sợ lòng người sẽ càng thêm xao động khó an, càng thêm dễ dàng gặp chuyện không may.
Bắc Huyền:
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ đây? Tình trạng cơ thể hiện giờ của hắn nếu như té xỉu ở triều đình, ngã xuống trước mặt tất cả văn võ trên triều, chỉ sợ những người còn đang do dự sẽ lập tức quyết định làm chuyện bất lợi cho chúng ta, kế sách công tâm của Tấn quốc chỉ sợ sẽ càng dễ thực hiện hơn. Chúng ta cũng không thể phái toàn bộ đệ tử trong môn tới các nơi trong Tề quốc làm quan được, trước không nói tới việc bọn họ có thể làm được hay không, tất cả chức quan lớn nhỏ trong Tề quốc được chia cho bao nhiêu người, người của chúng ta mà tản ra thì tam đại phái sẽ lập tức bị phế.
Vũ Văn Yên buông tiếng thở dài:
“Chuyện lập thái tử, chúng ta chớ nên do dự kéo dài tới giờ mới đúng.
Bắc Huyền:
“Bây giờ không phải là thời điểm nên hối hận, vấn đề là ai có thể đảm nhiệm được.
Ba người lặng yên một hồi, Tam Thiên Lý đột nhiên nói:
“Anh Vương Hạo Chân mặc dù không xuất chúng nhưng lại trầm ổn, khá thích hợp tọa trấn trong thế cục loạn lạc này, nhìn phong cách làm việc từ trước đó thì không hề gây ra rắc rối gì.