Hỏa Phượng Hoàng lắc đầu liên tục, hiện tại cũng không có tâm tư quan tâm những thứ khác, hận không thể nắm tay hắn hỏi:
“Đạo gia, sư huynh của ta bây giờ ở đâu?
Ngưu Hữu Đạo:
“Hắn vẫn còn ở bên trong Thánh Cảnh, lần này ta lộ diện gặp ngươi là muốn dẫn ngươi vào Thánh Cảnh hội hợp với Côn Lâm Thụ. Không biết ngươi có muốn đi không?
Hỏa Phượng Hoàng sao không muốn được, gật đầu dứt khoát nói:
“Sẵn lòng!
Nhưng nghĩ lại lại lưỡng lự:
“Đi vào đó thế nào giờ?
Ngưu Hữu Đạo:
“Chuyện này không cần lo lắng, ta đã có sắp xếp.
Chính xác là đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chỉ có điều bây giờ việc đi ra vào còn chưa tiện, cửa ra vào của Thánh Cảnh đang bị quản chế nghiêm ngặt. Sa Như Lai nương vào việc Phiêu Miểu Các áp giải phạm nhân mới đưa hai người vào đó được, cũng chính là áp giải nhân viên chính trong Thánh Địa của Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di.
Thật ra Sa Như Lai không đề nghị hiện tại nên vào Thánh Cảnh, có chuyện gì đưa tin không được sao? Huống chi hiện tại ngay cả việc truyền tin tức ra ngoài cũng không tiện lắm, cần người mặc ký mật thư thành mật mã sau đó mới truyền ra ngoài được. Nhưng Ngưu Hữu Đạo nói có chuyện quan trọng cần sắp xếp, phải vào trong đó mới được.
Bất đắc dĩ, Sa Như Lai không thể làm gì khác hơn là nghĩ hết biện pháp, đây là lúc gã thừa dịp cửa ra vào Thánh Cảnh bị điều chỉnh người nên dễ dàng đưa tin cho người của mình đã nằm vùng từ trước đó, vào lúc này mới thuận tiện dẫn hai người Ngưu Hữu Đạo vào bên trong.
Còn như lúc đi ra ngoài còn cần người của Ngưu Hữu Đạo ở bên ngoài phối hợp, tung ra một manh mối rằng nhân viên đốc tra tra ra được chuyện liên quan tới người trong Đại La Thánh Địa, Sa Như Lai mới thuận tiện lấy danh nhận được mệnh lệnh của La Thu mà được ra ngoài, thuận tiện mang Ngưu Hữu Đạo ra ngoài từ trong sự lục soát nghiêm ngặt.
Lúc qua cửa, Hỏa Phượng Hoàng không phải căng thẳng bình thường, nhưng cuối cùng vẫn phải vào bên trong Thánh Cảnh mà nàng chưa bao giờ giao thiệp.
Thánh Cảnh đối với nàng là nơi vô cùng cao cao tại thượng.
Ngưu Hữu Đạo và Hỏa Phượng Hoàng thuận lợi thoát thân, sau đó chạy tới địa điểm chỉ định, có người của Hồ tộc tiếp ứng, sử dụng tọa kỵ phi cầm do trước đây Ngưu Hữu Đạo để lại.
Một nhóm thuận lợi tới được Hoang Trạch tử địa, sau đó tiến vào một cung điện trong lòng đất ở một nơi nào đó trong Hồ tộc.
Ngân Cơ và Hắc Vân đều nhận được tin tới đón, sau khi gặp mặt thì khách sáo một phen.
Phát hiện Ngưu Hữu Đạo còn dẫn theo một nữ nhân xa lạ tới đây, Hắc Vân hất cằm với Hỏa Phượng Hoàng:
“Người nào vậy?
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
“Phu nhân của Côn Lâm Thụ, sau này sẽ phải an trí ở đây rồi. Được rồi, làm phiền mời Côn Lâm Thụ tới đây một chuyến.
Hắc Vân nhìn ý của Ngân Cơ một cái, nhìn thấy bà ấy không phản đối, lúc này mới gật đầu ra hiệu với trưởng lão ở một bên.
Mười ngón tay của hai tay Hỏa Phượng Hoàng quấn lại vào nhau, sắp gặp trượng phu, trong lòng có phần kích động.
Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy thì nhếch miệng mỉm cười không nói thêm gì cả, cũng không giới thiệu Hỏa Phượng Hoàng cho Ngân Cơ và Hắc Vân, để cho bản thân Hỏa Phượng Hoàng sau này tự mình giải thích.
Côn Lâm Thụ nhanh chóng xuất hiện, nghe nói Hỏa Phượng Hoàng tới thì nhanh chóng đi ra từ sâu trong địa cung, gặp người liền lên tiếng gọi:
“Sư muội!
“Sư huynh!
Hỏa Phượng Hoàng cực kỳ vui mừng, chạy như bay ôm chặt không buông.
Dường như Ngân Cơ rất thích nhìn cảnh tượng này, nở nụ cười quan sát.
Ngưu Hữu Đạo đằng hắng một tiếng dẫn bà ấy quay đầu lại ra sau, nói:
“Có chuyện khó có thể mở miệng, ta cũng không gạt lão tộc trưởng, lần này tới là muốn cầu cạnh lão tộc trưởng.
Ngân Cơ khó hiểu:
“Chuyện gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Trong tay Hồ tộc còn có một trái Vô Lượng quả, lần này tới là muốn thỉnh cầu lão tộc trưởng ban cho trái đó.
Ngân Cơ nở nụ cười:
“Cứ cầm đi là được rồi, lúc đầu ta nói để ngươi giữ lại, nhưng ngươi lại cứ khăng khăng đưa ta.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay:
“Hảo ý của lão tộc trưởng ta xin cảm ơn trước, chỉ có điều vẫn phải nói rõ ràng, Ngân Điệp Nhi đã giao thủ với cửu Thánh rồi...
Hắn nói một lượt chuyện xảy ra trong Điệp Mộng Huyễn giới.
Nghe nói Trưởng Tôn Di và Mục Liên Trạch đã chết, hai vợ chồng đang ở một bên gặp nhau thủ thỉ chợt quay đầu lại, nhất là Côn Lâm Thụ, hết sức kinh ngạc.
Mặc dù Hỏa Phượng Hoàng biết tin nhị Thánh qua đời rồi nhưng lại không biết nội tình, lúc này nghe nói tới cũng giật mình không ít.
Sau khi Hắc Vân và trưởng lão của Hồ tộc nghe vậy thì không ngừng phấn chấn, Hắc Vân còn quát lên một câu:
“Chết hay lắm!
Mặc dù Ngân Cơ cũng vui vẻ, chỉ có điều lại chợt nhíu mày:
“Ngay cả Ngân Điệp Nhi cũng không phải đối thủ của cửu Thánh sao?
Nàng không có miệng tiện như Hắc Vân, không thể mắng cửu Thánh là cửu cẩu được.
Ngưu Hữu Đạo:
“Đánh đơn với nhau, luận thực lực cũng không yếu hơn cửu Thánh, nhưng chịu thiệt ở việc không am hiểu biến báo, ở tình huống giống loài như vậy, chúng ta cũng không có cách nào liên lạc trao đổi được. Ở trong Huyễn giới có vô số Điệp La Sát tương trợ, Thánh La Sát còn có thể ứng phó được, một khi ra khỏi Huyễn giới, Thánh La Sát sẽ không thể là đối thủ của cửu Thánh được. Còn sau khi xảy ra chuyện này, bảy Thánh còn lại cũng sẽ không có khả năng tiếp tục vào Điệp Mộng Huyễn giới đâu.
Ngân Cơ hơi gật đầu, nghi hoặc hỏi:
“Có liên quan gì tới việc ngươi muốn trái cây?
Ngưu Hữu Đạo:
“Lần trước nghe xong lời nói của lão tộc trưởng, ta vốn có chút lòng tin với Ngân Điệp Nhi, nhưng sự thực chứng minh thực lực của cửu Thánh đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta, dưới tình huống không ai có thể khắc chế, dựa vào một vài thủ đoạn rất khó lật đổ bọn họ, dựa vào việc ám toán sợ là không được rồi. Lão tộc trưởng, dựa vào thủ đoạn không được, sợ rằng còn phải chuẩn bị cứng đối cứng nữa.
Ngân Cơ:
“Ý của ngươi là hy vọng tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể nhiều lên một chút sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không sai! Vốn dĩ ta cho rằng nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng hiện tại ta lại có một vài suy nghĩ mới, chỉ sợ là cần thêm một vài người mới có thể có thêm phần thắng.
Sau đó nhìn về phía Côn Lâm Thụ đang ở một bên nghe:
“Nếu để cho ngươi đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, ngươi có dám đánh một trận với cửu Thánh không?
Côn Lâm Thụ khựng lại không nói, vừa rồi ở đây nói tới chữ “trái cây”, y còn chưa kịp phản ứng nghĩ tới Vô Lượng quả nữa:
“Đạo gia, ta làm sao có thể đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh được?
Ngưu Hữu Đạo nói năng đầy khí phách:
“Cho ngươi một trái Vô Lượng quả.
“...
Côn Lâm Thụ lần nữa không nói, ở đây có Vô Lượng quả?
Hỏa Phượng Hoàng lại căng thẳng, có thể có được Vô Lượng quả đương nhiên là chuyện tốt, nhưng để cho sư huynh liều mạng với cửu Thánh, vậy có thể sao? Vô ý thức cầm tay của Côn Lâm Thụ, nhéo nhéo.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi sợ sao?
Côn Lâm Thụ:
“Cũng không phải sợ, chỉ là e thực lực của mình không đủ.
Ngưu Hữu Đạo:
“Bên cạnh ta không phải là không có những người khác, biết vì sao ta phải đưa một trái Vô Lượng quả còn lại ở Hồ tộc cho ngươi không?
Côn Lâm Thụ chậm rãi lắc đầu:
“Không biết!
Ngưu Hữu Đạo:
“Bởi vì ngươi là người duy nhất luyện thành “Thiên Hỏa Vô Cực Thuật” trong Thiên Hỏa giáo từ mấy đời nay, đại pháp kỳ công lại hợp với tu vi hẳn là không phải là phế vật. Ngươi cũng biết Ô Thường đấy, sau khi hắn đột phá tới Nguyên Anh liền có thể đối kháng được với tám Thánh khác, lẽ nào ngươi không muốn thử một chút? Ngươi cũng là người có tâm huyết, lẽ nào không khát vọng có cơ hội đánh với cửu Thánh một trận hay sao?
Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấu đối phương đang dùng lời lẽ khích tướng, đột nhiên lên tiếng nói:
“Đạo gia, ngay cả ngươi hắn cũng không phải là đối thủ, làm sao có thể là đối thủ của cửu Thánh được?
Ngưu Hữu Đạo:
“Hỏa Phượng Hoàng, ta chọn hắn là có nguyên nhân. Ta không ngại lựa chọn, trong cảnh giới Kim Đan, luận thực lực sợ rằng không có ai là đối thủ của ta, người có thể có thực lực đánh với ta một trận tuyệt đối cũng là cao thủ hàng đầu trong Đan bảng.