Đạo Quân

Chương 2030: Trưởng Tôn Di chết (2)




Ầm! Một luồng ngân huy chui từ dưới đất lên, Thánh La Sát lơ lửng trên không trung, người nhuốm đầy máu và đất cát, hai cánh rung lên, máu và đất trên người bị văng hết ra xung quanh.

Đám Tuyết bà bà lơ lửng trên không xung quanh kinh ngạc nhìn cái thân rắn vĩ đại bên dưới ngân huy, dường như không còn động tĩnh nữa, chết rồi? Lẽ nào Trưởng Tôn Di cứ như vậy chết rồi sao? Trưởng Tôn Di làm sao có thể dễ dàng chết vậy chứ? Bốn người không khỏi cách không nhìn nhau, khó có thể tin!

Thánh La Sát đang lơ lửng trên không trung chậm rãi cúi đầu, nhìn vào những chỗ cơ thể bị tức vụ ám lục ăn mòn làm cháy đen lấm tấm trên người mình, hai cánh tay mở ra, ngân huy trên người tăng vọt, những đốm đen bị ăn mòn trên người đang nhanh chóng thu nhỏ lại, bề ngoài dường như đang được ngân huy nhanh chóng chữa trị.

Lúc ngân huy biến mất, chỗ bị ăn mòn bên ngoài cơ thể cũng đã biến mất cả, bề ngoài lại khôi phục như lúc ban đầu.

Mắt lạnh của Thánh La Sát đảo qua, nhìn chằm chằm về phía Nguyên Sắc ở đằng trước đã đánh nó nhiều nhất, vèo! Một tia ngân quang nhanh như chớp hiện ra.

Lúc này song chưởng của Nguyên Sắc đều xuất hiện, chưởng ảnh ầm vang liên miên như sấm truyền, như bài sơn đảo hải bao trùm bên ngoài.

Ùng ùng! Tiếng vang liên miên đột nhiên vang lên, ngân quang như sét đánh xuyên qua tầng tầng lớp lớp chưởng ảnh, một trảo vung về phía cái bụng bự của Nguyên Sắc.

Ai ngờ trong mắt đang tỏa hung quang nhưng Nguyên Sắc lại không hề trốn tránh, để mặc một trảo đánh tới, một quyền nắm chặt lại tức giận đánh ra.

Một trảo của Thánh La Sát đánh vào trong cái bụng bự của Nguyên Sắc mới phát hiện không bình thường, cái bụng thịt béo của Nguyên Sắc lại cực kỳ mềm dẻo, khó phá, một trảo xé rách quần áo nhưng chỉ làm cho cơ thể của Nguyên Sắc bị trượt ra mà thôi.

Ầm! Một quyền của Nguyên Sắc đánh vào giữa gương mặt của Thánh La Sát, đánh tới miệng mũi của Thánh La Sát phun máu, người cũng bị đánh bay ngược ra ngoài.

Nguyên Sắc cúi đầu nhìn, quần áo ở phần bụng đã tả tơi, phát hiện có mấy chỗ rách dầm dề máu mà không ngừng ghê rợn, phát hiện mình đã đánh giá thấp trảo lực của Thánh La Sát. Tự cao một thân phòng hộ lại suýt nữa bị một trảo của Thánh La Sát phá tan.

Mắt thấy Thánh La Sát rơi xuống, Mục Liên Trạch, Tuyết bà bà, Ô Thường đồng thời lắc mình ra từ ba hướng đồng thời phát động liên thủ tấn công.

Miệng mũi trào máu bay tung tóe, đang nhắm mắt rơi xuống Thánh La Sát chợt mở mắt, cánh lóe lên, đột nhiên bay ra như thiểm điện, trên không đột nhiên vang lên tiếng ù ù.

Nguyên Sắc cũng lắc mình phi tới, bốn người vây khốn tấn công Thánh La Sát, ngân quang ở giữa tránh mau đồng thời nghênh chiến bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh, hơn xa lúc chưa giương hai cánh.

Một lần nữa trốn vào trong một gian phòng chưa sụp trong cung thành để quan sát, đám Ngưu Hữu Đạo âm thầm lo lắng, có thể nhìn ra, đối mặt với bốn Thánh liên thủ, Thánh La Sát đang dần rơi vào hạ phong.

“Yêu nghiệt này có năng lực kháng đòn thật là mạnh!

Mục Liên Trạch cảm thán một câu.

Nhìn thấy đánh mãi không xong, đang vây công, Ô Thường đột nhiên bay lên không trung, song chưởng hợp lại, hắc vụ dữ dội phun từ trong cơ thể ra ngoài, tóc dài phần phật tung bay.

Chỗ hổng vây công vừa xuất hiện, Thánh La Sát nhân cơ hội đó phóng lên cao, đánh tới Ô Thường mới tách ra ở trên không trung.

Ngưu Hữu Đạo đang quan sát thầm kêu không ổn, biết rõ Ô Thường làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân.

Quả nhiên, mắt thấy Thánh La Sát đánh tới, hắc vụ bắt đầu khởi động, nuốt chửng Ô Thường vào trong.

Thánh La Sát lại không quan tâm, thân biến hóa thành một tia ngân huy vọt thẳng vào trong hắc vụ.

“Hắc hắc!

Tuyết bà bà cười lạnh một tiếng, kể cả Mục Liên Trạch, Nguyên Sắc cũng cùng phóng lên cao, trong nháy mắt đều trốn vào trong hắc vụ trên không trung.

Xông vào trong hắc vụ, Thánh La Sát tìm kiếm khắp nơi, nào có thể tìm thấy bóng dáng Ô Thường nữa.

Sau một hồi bay nhanh cũng phát hiện ra bất thường, phát hiện ra trong hắc vụ này dường như vô biên vô tận, bằng vào tốc độ phi hành của nó cũng không có cách nào thoát khỏi hắc vụ.

Sau đó lơ lửng trên không trung, chậm rãi xoay người nhìn xung quanh.

Phía trước đột nhiên có một tia quang mang huyết hồng chớp động rọi sáng ra thân hình của Ô Thường. Lúc này thân hình của Ô Thường vĩ ngạn làm cho người ta cảm giác cao tới trăm trượng.

Thánh La Sát cảm thấy mình như một con kiến hôi nhỏ bé, nhưng nó không tin vào tà pháp, bay nhanh tới, nhưng bất kể bay như thế nào đều không thể tới gần bóng người to lớn gần ngay trong gang tấc kia.

Huyết quang làm nổi bật sự vĩ đại sừng sững của Ô Thường, như thiên thần bao quát chúng sinh vậy, tóc dài phất phơ, tay tạo thành chữ thập lẩm bẩm:

“Vào Ma vực của ta!

“Vào... Ma... vực... của... ta!

“Vào... Ma... vực... của... ta!

Tiếng động cuồn cuộn quanh quẩn trong thế giới hắc vụ mãi không dứt.

Bốn phương tám hướng dường như cũng có Ô Thường đang nói, Thánh La Sát lần nữa nhìn quanh, vẫn không nhìn thấy người, sau đó chỉ tin vào mắt mình nhìn, vỗ cánh bay nhanh, tiếp tục bay về hướng Ô Thường như thiên thần to lớn ở phía trước.

Nhưng cho dù nó bay nhanh thế nào cũng không có cách nào tới gần.

Pháp thân của Ô Thường chợt thả lỏng một tay, vung về phía Thánh La Sát đang phi hành phía xa.

Thánh La Sát lập tức nhìn thấy hắc vụ bốn phía bốc lên như vô số sợi dây quấn quanh tới, hắc vụ dây dưa xung quanh làm nó căn bản không thể tránh thoát được, nhưng sự vướng víu vô cùng vô tận cuối cùng vẫn khiến động tác của nó trì trệ lại, không thể phi không nhanh như trước được nữa.

“Hắc hắc!

Tiếng cười âm ngoan của Tuyết bà bà truyền tới từ trong hắc vụ.

Thánh La Sát nghe tiếng thì cảnh giác, ngưng phi hành lại, không ngừng vẫy cánh, vung tay ra xuyên thấu qua hắc vụ quấn quanh pháp lực, nhanh chóng xoay người cảnh giác bốn phía.

Kết quả Tuyết bà bà thì không thấy đâu, chỉ thấy bốn phía hắc vụ hiện ra mười mấy bóng người Mục Liên Trạch.

Mười mấy người Mục Liên Trạch bao gồm cả pháp tướng đều mỉm cười chậm rãi vây quanh Thánh La Sát.

Bộ mặt ngân vân quỷ dị của Thánh La Sát chớp động lưu quang, nổi giận, chợt xuất thủ tấn công, thủ thuật che mắt này không chịu nổi một kích.

Đánh tan một vài cái rồi lại đánh tới những cái khác, nhưng sau khi đánh tan một cái thì hắc vụ lại bao trùm rồi hiện ra cái mới, cho dù nó giết thế nào dường như vĩnh viễn không thể chạm tới chân thân của Mục Liên Trạch, ngược lại pháp tướng Mục Liên Trạch vây kín tới cách nó càng lúc càng gần.

Mắt thấy pháp tướng Mục Liên Trạch sau nhiều lần sống lại đã tới gần sát, Thánh La Sát chợt nhanh chóng xoay người ngược trở lại, hai cánh quét ngang muốn ép pháp tướng không thể tới gần.

Nhưng hắc vụ dường như có ý định phối hợp với động tác của pháp tướng Mục Liên Trạch, dưới sự dây dưa đó, Thánh La Sát xoay người dùng tốc độ nhanh chóng quét không.

Đột nhiên, một pháp tướng chờ đúng thời cơ chợt xuất thủ tóm được một cái cánh của Thánh La Sát, tiện tay quét kiếm tới một cái cánh còn lại của Thánh La Sát.

Tất cả pháp tướng đều biến mất, Mục Liên Trạch hiện thân ở phía sau Thánh La Sát, hai tay cầm chặt xương cánh không thả.

Thánh La Sát kinh hãi dựng lên, hai móng sau cào lại không với tới người phía sau, cho dù nó dựng lên thế nào cũng không thể chạm tới người phía sau được.

Mục Liên Trạch cầm hai cái cánh nhe răng cười:

“Ta xem động tác cánh của ngươi nhanh thế nào nào!

Một cước ngoan độc đá vào sau lưng của Thánh La Sát, đạp tới miệng Thánh La Sát ói máu, đồng thời với việc dùng chân đạp sau lưng Thánh La Sát, đôi tay đang tóm cánh thi pháp toàn lực bẻ một cái.

Tiếng giòn vang răng rắc truyền tới, đôi khớp của cánh bị lìa ra, Thánh La Sát ngửa đầu rên lên một tiếng, ngân vân quỷ dị trên mặt cũng ảm đạm đi vài phần, chịu đựng sự đau đớn ngoài cơ thể là sự đau đớn mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Cũng chính là bởi vì bị bẻ gãy cánh, góc độ giãy dụa của Thánh La Sát mở rộng hơn, nghiêng người chộp một cái vuốt tới.