Hắc Mẫu Đơn quát: “Vậy sao phải giấu diếm chúng ta, vì sao không báo trước cho chúng ta một tiếng?”
Lôi Tông Khang vung tay lên: “Cho tới giờ còn hỏi điều này, cho tới giờ còn chưa rõ phải đứng bên nào, cho tới giờ còn chất vấn ta. Vì sao ta không nói, ta lo lắng cái gì, các ngươi vẫn chưa rõ sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn nói cũng không sai, sự tình nếu đã rõ ràng như vậy rồi, đi con đường nào, giờ nên chọn đi.”
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng nhíu mày, nói vậy, Lôi Tông Khang cũng không hẳn là phản bội bọn hắn, đứng bên nào là chuyện khiến bọn hắn rất khó xử.
Hắc Mẫu Đơn chợt quay người đối mặt với ba người, quả quyết nói: “Lần này hãy nghe ta, chúng ta cùng đi với Đạo gia đi! Lão Lôi, ngươi cũng nghe ta, chỉ cần thực tình đi theo chúng ta, bên Đạo gia chúng ta sẽ xin tha cho ngươi, ta tin Đạo gia rộng lượng sẽ không so đo những chuyện này!”
Sở dĩ nàng có thể nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy là nàng đã lờ mờ nhìn thấy chút mánh khóe trên người Ngưu Hữu Đạo, cho dù là đánh cược cơ hội tiền đồ một lần. Đúng là giúp Lưu Tiên tông cũng có thể tránh thoát một lần nguy hiểm, nhưng Lưu Tiên tông sẽ cho bọn hắn cái gì? Nàng mới theo Ngưu Hữu Đạo bao lâu đã cho nàng năm vạn kim tệ, kim phiếu còn đang ở trên người nàng đây!
Hơn nữa, giúp Lưu Tiên tông cũng chưa chắc có thể tránh thoát nguy hiểm, sự cường đại tự tin của Ngưu Hữu Đạo khiến nàng cảm thấy tim đập nhanh, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng thế đơn lực bạc, lại dám trở mặt với bọn hắn ở nơi vắng vẻ thế này, suy nghĩ tỉ mỉ đến đáng sợ!
Về điểm này, thật ra Đoạn Hổ, Ngô Tam Lượng cùng Lôi Tông Khang đều lờ mờ ý thức được.
“Lão Lôi!” Đoạn Hổ, Ngô Tam Lượng cũng thúc giục một tiếng.
Lôi Tông Khang có chút do dự.
Hắc Mẫu Đơn móc ra năm tấm kim phiếu: “Năm vạn kim tệ, đây là Đạo gia cho ta!”
Ánh mắt mấy người nhìn chằm chằm kim tệ, kinh ngạc.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Người có ý đồ hại ta, để hắn tiếp tục lưu lại bên cạnh ta, các ngươi thử hỏi bản thân hắn sau này có tự nhiên được không, có khoảng cách không?”
Ý tứ rất rõ ràng! Hắc Mẫu Đơn vội vàng cầu tình: “Đạo gia, ngài hãy cho hắn một cơ hội đi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cơ hội cũng phải xem người rồi cho. Ta không hiểu hắn, không rõ cách làm người của hắn, cho nên không cần phải vậy. Hắc Mẫu Đơn, vẫn là câu nói kia, lời của cô khi đó ta tin, giờ xảy ra chuyện, cô nhất định phải cho ta một câu trả lời, nếu cô không cho, ta tự giải quyết!”
Lời này vừa nói ra, mấy người cảm thấy uy hiếp to lớn.
“Không cần cầu hắn!” Lôi Tông Khang rống lên một tiếng, nhìn chằm chằm mấy người Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Mọi người ở cùng nhau nhiều năm như vậy, các ngươi tin hắn hay tin ta, các ngươi đứng bên nào?”
Hắn ta cũng cảm thấy nguy hiểm, muốn kéo mọi người liên thủ.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Bọn hắn đứng bên ngươi, ngươi cũng chạy không được!”
Xoẹt! Lôi Tông Khang rút kiếm nơi tay, Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng lông mày nhíu chặt nhìn nhau, cùng đi đến bên cạnh Lôi Tông Khang.
Hắc Mẫu Đơn quay đầu nhìn, trên mặt đầy khó xử, cuối cùng vẫn cúi người đặt kim phiếu trong tay xuống đất, chậm rãi lui ra sau đi về phía bên kia. “Đạo gia, xin lỗi, huynh đệ chúng ta nhiều năm, cùng chèo chống lẫn nhau mới sống được tới giờ, ta không thể vứt bỏ huynh đệ mặc kệ. Đạo gia, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, chúng ta tụ được tan được, có được không?”
Đối với sự cường đại tự tin của Ngưu Hữu Đạo mấy người có chút kiêng kị, nói lời này là vì không muốn mạo hiểm giao thủ.
Trong mắt Ngưu Hữu Đạo hơi lóe lên một tia thưởng thức không dễ dàng phát giác, lạnh lùng nói: “Âm thầm mưu hại ta, còn định tụ được tan được sao?”
Đoạn Hổ rút kiếm, Ngô Tam Lượng rút kiếm, Hắc Mẫu Đơn cũng chậm rãi rút kiếm, bốn người liên thủ cảnh giác, chậm rãi lui lại, đề phòng bị đánh lén.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng người chỉ Viên Phương: “Lão Hùng cũng có một đám huynh đệ, lão Hùng cũng từng muốn giết ta, ta cũng chẳng để ý, ta vẫn để hắn ở bên cạnh ta.”
Hắn hất cằm với Lôi Tông Khang.
“Có biết lão Hùng khác vị huynh đệ kia của các ngươi ở đâu không? Có biết vì sao ta không chịu tiếp nhận hắn? Thân ở trong một tập thể, năng lực có hạn, e là xảy ra chuyện cũng không thể gánh không nổi trách nhiệm, lại vẫn kiên trì cho là mình là đúng, cảm thấy không cần phải thương lượng với những người khác... Giờ chuyện lộ ra, bản thân cũng không dám gánh trách nhiệm, còn muốn kéo các huynh đệ cùng gánh chịu nguy hiểm, đấy là tiểu nhân!”
Lôi Tông Khang bị nói đến mức thần sắc run rẩy.
Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt xem thường: “Lôi Tông Khang, đừng nói ta xem thường ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu đúng như ngươi nói, ngươi chỉ muốn tốt cho mọi người vậy thì đứng ra, ba chiêu! Chỉ cần ngươi có thể tiếp ba chiêu của ta không ngã, ta sẽ thả các ngươi rời đi! Nếu ngươi không dám tiếp chiêu, ta vẫn sẽ thả ngươi rời đi, bởi vì giết loại tiểu nhân như ngươi ta sợ ô uế mình tay, có điều cũng phải có người đem mạng ra đổi mạng của ngươi, tự ngươi chọn đi!”
Viên Phương ở bên nhếch miệng vui vẻ. Lúc đầu lão còn lo đối đầu với mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ này có được không, giờ nghe Đạo gia nói thế này, cường đại quá đi, muốn không tự tin cũng không được rồi!
Hắc Mẫu Đơn quay đầu xung quanh nói: “Không cần để ý hắn, hắn đang khích bác ly gián, chúng ta đi!”
Nhưng Lôi Tông Khang không có ý định rời đi, mặt căng ra đứng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, bị lời của Ngưu Hữu Đạo giữ lại.
Hắc Mẫu Đơn giật tay áo hắn ta: “Đi mau!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm Lôi Tông Khang, mặt đầy ý trào phúng nói: “Ta lui thêm bước nữa, một chưởng! Chỉ cần ngươi có thể tiếp một chưởng của ta không ngã, ta sẽ thả các ngươi đi, nếu không ta giết Hắc Mẫu Đơn!”
Viên Phương lập tức ở bên nói giúp vào: “Lôi Tông Khang, nếu ta là ngươi, giữ mệnh quang trọng, để Hắc Mẫu Đơn chết giúp ngươi, có gì mà phải nghĩ ngợi chứ!”
Lão từng cùng Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương luyện công, từng chịu “Càn Khôn chưởng” của Ngưu Hữu Đạo nên biết nó có tư vị gì, cực kỳ chua chát. Lão rất mong chờ Lôi Tông Khang cũng nếm thử.
Lôi Tông Khang cả giận nói: “Ngươi sẽ giữ lời chứ!”
Ngưu Hữu Đạo: “Hỏi cái này có ý nghĩa sao? Nếu ngay cả một chưởng của ta ngươi cũng không tiếp nổi, ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể chạy sao? Không đáng để ngươi đánh cược một lần sao?”
“Đi thôi!” Hắc Mẫu Đơn sốt ruột, kéo mạnh Lôi Tông Khang.
Lôi Tông Khang bỗng nhiên quay đầu: “Lão đại, lúc trước nghe nói khi hắn tìm Thương Triều Tông nương tựa chẳng qua chỉ là Luyện Khí kỳ, giờ cùng lắm là Trúc Cơ kỳ, tu vi tương đương chúng ta, ta không tin ngay cả một chưởng của hắn cũng không đỡ nổi!”
Roẹt! ống tay áo bị kéo rách, hắn ta quả quyết lách mình lao ra, đứng đối mặt với Ngưu Hữu Đạo.
Bên này cũng biết có khuyên cũng vô dụng, Lôi Tông Khang đã bị lời của đối phương khích tướng, nếu chạy như vậy sau này sẽ chẳng còn mặt mũi mà nhìn bọn họ. Hắc Mẫu Đơn gấp đến độ dậm chân, ném ống tay áo rách xuống, chỉ có thể cùng Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng căng thẳng đứng xem.
Lôi Tông Khang cắn răng nói: “Chỉ một chưởng?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Một chưởng!”
Lôi Tông Khang quát: “Xem chưởng đây!” Không nói hai lời, người đã xông ra, một chưởng đánh ra.
Áo quần Ngưu Hữu Đạo không gió mà bay, hai tay chống trên chuôi kiếm bỗng nhiên cuốn lại, đánh ra một chưởng.
Ầm! Hai chưởng chạm vào nhau, một tiếng vang vọng.
Hai mắt Lôi Tông Khang đột nhiên mở to, cảm thấy không đúng, trên cánh tay của đối phương có hai lực đạo hoàn toàn khác biệt đang nhanh chóng xoay tròn, khuếch tán chưởng lực của hắn ta đánh ra khiến chưởng lực của mình không cách nào tập trung đánh tan lực đạo kia.
Trong lòng giật mình, cái quỷ gì vậy?
Càng khiến lòng hắn ta hoảng loạn hơn la một lực đạo xoắn ốc cực kỳ bá đạo trong chưởng lực đối phương đang ngang nhiên rót vào trong cơ thể hắn ta.
Lôi Tông Khang đạp đạp lui lại, hai mắt trừng trừng, lực đạo xoắn ốc rót vào trong người hắn ta đã một phân thành hai, xâm phạm lục phủ ngũ tạng của hắn ta.
Trong lúc hắn ta liên tục lui ra sau, nửa gương mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, nửa gương mặt trắng bệch, thậm chí nổi lên sương trắng.