Sau khi quan sát tình huống xung quanh một lượt, năm người đi tới tòa nhà ở gần nhất, đi vào chủ điện.
Ba người Ngưu Hữu Đạo đã hạ xuống đất nhẹ nhàng nằm ở trước khe hở của cửa sổ quan sát.
Năm người bước lên bậc thang của chủ điện, tạm dừng lại ở trước đại môn đang đóng chặt. Ô Thường đột nhiên đánh ra một chưởng, bùm bùm, cách không đẩy đại môn nặng nề ra, tình hình trong điện từng bước hiện ra ở trước mắt năm người.
Trong điện cũng có nhiều cây cối phát sáng lác đác sinh trưởng, loại cây phát sáng đó khiến tình hình bên trong dễ dàng thấy rõ.
Đang muốn đi vào trong điện kiểm tra, năm người đột nhiên đồng thời ngẩng đầu, phản ứng linh mẫn, gần như cùng lúc nhận thấy được có vật gì đó rơi vào trên mái hiên.
Đều ý thức được, có thể là do động tĩnh mở cửa làm kinh động tới cái gì.
Tây Hải Đường đang ghé vào khe hở cửa sổ chợt trợn to hai mắt, thấy được, gã đã thấy được ở phía hậu cung chợt có một thân ảnh rơi lên mái hiên của chính điện, ngay trên đỉnh đầu của ngũ Thánh. Điệp La Sát màu bạc, hai cánh cụp phía sau lưng, cô lãnh đứng đó.
Tuy là lần đầu nhìn thấy, nhưng gã có thể cảm giác được là cái gì, trong miệng nói thầm một câu:
“Thánh La Sát! Thì ra là thật sự tồn tại.
Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ cũng căng thẳng trong lòng, nhìn chằm chằm.
Đứng dưới mái hiên, năm người chậm rãi quay đầu nhìn nhau, sau một lúc trao đổi ánh mắt thì đột nhiên đồng loạt lùi lại rời khỏi đại môn, từ trên bậc thang phía sau chợt hiện ra lui ra ngoài điện, ngẩng đầu nhìn lên, thấy được yêu ma ngân sắc cô lãnh cao ngạo đang đứng trên mái hiên.
Con ngươi của năm người đột nhiên co lại, trong lòng hiện lên cùng một suy nghĩ trong đầu, Thánh La Sát!
Đích thực là Thánh La Sát! Cao cao tại tượng từ trên cao nhìn xuống, hai tròng mắt hờ hững nhìn xuống năm người, đột nhiên mở miệng nói ra thanh âm trong trẻo lạnh lùng:
“Vì sao lại xông vào thành của ta?
Năm người nhìn nhau, Nguyên Sắc vui vẻ chắp tay ôm quyền nói:
“Bọn ta mạo muội tới chơi, hy vọng lượng thứ!
Thánh La Sát căn bản không để ý tới bộ dạng của y, lần nữa chất vấn:
“Vì sao lại xông vào thành của ta?
Năm người nhìn nhau không biết giải thích thế nào, lẽ nào lại nói tới tìm kiếm Thương Tụng hành cung, là vì tới tầm bảo*?
*Tầm bảo: sưu tầm/bảo vật “Tìm kiếm bảo vật
Tuyết bà bà thấp giọng hỏi:
“Làm sao bây giờ?
Ô Thường nhìn chằm chằm Thánh La Sát trên mái hiên, thấp giọng từ từ nói:
“Nếu thật sự là yêu ma lợi hại gì, há có thể dung thứ cho nó được?
Mấy người đã hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nếu thật sự lợi hại thì sẽ uy hiếp tới sự thống trị thiên hạ của bọn họ.
Nếu không lợi hại, vậy chắc chắn là phải bắt rồi.
Nói cách khác, cho dù thế nào cũng phải thử xem thực lực của đối phương một lần.
Thánh La Sát lần nữa hỏi:
“Vì sao không đáp?
Ý chất vấn đã rất rõ ràng rồi.
Trong lòng năm người đã có ý định nhưng lại cân nhắc do dự chưa quyết, không biết thực lực của đối phương như thế nào, ai cũng không dám dẫn đầu xuất thủ.
Ô Thường chợt nghiêng đầu ra hiệu với Nguyên Sắc.
Nguyên Sắc hơi giật mình, chợt chắp tay nói với Thánh La Sát trên mái hiên:
“Chúng ta là tới kết giao bằng hữu, hôm nay mới tới quý bảo địa may mắn gặp nhau, mọi người không ngại thì cùng kết giao bằng hữu.
Thánh La Sát tự tay lấy ngón trỏ chỉ vào y, móc móc, ý bảo y đi lên đó.
“Ặc...
Nguyên Sắc bỗng nhiên tỏ ra lúng túng, nhìn hai bên một chút, giờ đi lên mới tốt hay không đi thì tốt đây?
Mắt thấy bầu không khí giằng co có phần không bình thường, Ô Thường đột nhiên chỉ vào Nguyên Sắc, nói với Thánh La Sát:
“Hắn lừa ngươi, hắn tới giết ngươi đó!
“Ô Thường!
Nhất thời Nguyên Sắc như mèo bị dẫm phải đuôi, quát lên:
“Ngươi có ý gì hả?
“Ngươi còn nói nhiều làm gì, cho các người cơ hội từ từ trò chuyện!
Ô Thường ném ra một câu nói rồi lắc mình lui lại, dường như muốn rời xa Nguyên Sắc một chút.
Tuyết bà bà, Trưởng Tôn Di, Mục Liên Trạch cũng phản ứng không chậm, vừa nghe Ô Thường nói vừa thấy phản ứng của Ô Thường lập tức đồng loạt cách xa chỉ chừa lại một mình Nguyên Sắc ở trước mặt Thánh La Sát.
“Một đám khốn kiếp!
Nguyên Sắc nổi giận chửi bới, phát hiện không để ý một cái đã bị đồng bọn bán đứng, y há có thể không biết ý đồ của nhóm này. Đây là muốn để y đi thử thực lực của Thánh La Sát trước.
Giả sử Thánh La Sát vô cùng lợi hại thì y thân bất do kỷ, trở thành người đoạn hậu, những người khác nhất định sẽ mượn cơ hội do y chống đỡ mà chạy lấy người.
Nhìn phản ứng của Thánh La Sát, kết quả phát hiện Thánh La Sát lần nữa ngoéo ngón trỏ với y.
Nguyên Sắc nào dám dễ dàng một mình mạo hiểm, quay đầu liếc nhìn mọi người đã tránh xa, quyết định cho dù xui xẻo cũng phải kéo cả lũ này theo cùng, cũng lắc mình đi, muốn lui về giữa mấy người.
Vèo! Thánh La Sát chợt lắc mình ra đuổi theo hướng Nguyên Sắc, một trảo đã chộp tới.
Bốn người Ô Thường rất có sự ăn ý, lần lượt lóe lên bốn phía, thoạt nhìn là muốn cắt đứt quan hệ với Nguyên Sắc, thật ra là muốn không cho Nguyên Sắc cơ hội đến gần, chính là muốn chạy xa khỏi Nguyên Sắc, để cho Nguyên Sắc một mình đấu với Thánh La Sát, mình thì ở một bên quan sát.
Trốn ở trong phòng, mắt thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của ba người vô cùng đặc sắc, rốt cục đã tận mắt nhìn thấy phong phạm của cửu Thánh rồi.
Nguyên Sắc một mình thở hổn hển, ngày phòng đêm phòng, hơi sơ suất không đề phòng liền bị lọt vào hố lừa, làm y không thể không tức giận được.
Tốc độ phản ứng của Thánh La Sát không chậm hơn so với y, thậm chí có xu hướng nhanh hơn, đảo mắt một trảo đã gần tới rồi.
Nguyên Sắc không có lựa chọn nào khác, nổi giận gầm lên một tiếng:
“Bài Sơn Đảo Hải!
Chợt lăng không lộn lại, bàn tay mập mạp gào thét đánh ra, mỗi chưởng ảnh nhanh chóng mở rộng, tầng tầng lớp lớp, gần như lấy thế liên miên bất tuyệt đánh về phía Thánh La Sát.
Trong tiếng ầm ầm, một trảo của Thánh La Sát đánh tan một chưởng ảnh, một kích tận lực, hai cánh tay nhanh chóng giao trước người, trong tiếng ầm ầm từng trận mạnh mẽ chống lại chưởng ảnh liên miên, thân hình bị đánh bay về phía không trung.
Bụp! Mắt của Nguyên Sắc chợt hiện lên sự tàn khốc, quay người b ắn ra đuổi ngược lại, thân hình mau chóng quay xung quanh Thánh La Sát, song chưởng đều xuất hiện, mắt thường có thể thấy được vô số chưởng ảnh dậy sóng như nước thủy triệu từ bốn phương tám hướng cuồng loạn oanh tạc về hướng Thánh La Sát, trận gió mạnh mẽ từ bốn phía có thể xé nát người.
Thánh La Sát như lá cây trong gió, bị chưởng ảnh vô tận đánh cho bay tới bay lui, thậm chí không có cách nào rơi xuống đất, hai cánh tay giao nhau che ở trước người mạnh mẽ chống cự.
Xa xa ở trong phòng quan sát, Vân Cơ và Tây Hải Đường nhìn tên mập mạp đang linh hoạt bay lượn, tránh nhanh, tấn công mau kia mà thầm kinh hãi, rốt cục thấy được thực lực của cửu Thánh!
Nhìn thấy mới vừa đối mặt mà Thánh La Sát đã bị đánh tới không còn sức đánh trả, chỉ có thể chống đỡ, Ngưu Hữu Đạo cắn chặt hàm răng, hai mắt như sắp nứt ra.
“Các ngươi còn chờ cái gì? Còn chưa động thủ!
Nhanh chóng tấm công, Nguyên Sắc nhìn thấy chậm chạp không có cách nào đánh tan Thánh La Sát thì gầm lên giận dữ.
Nhìn thấy thực lực của Thánh La Sát không có gì đặc sắc, ánh mắt của bốn người Ô Thường, Tuyết bà bà, Mục Liên Trạch, Trưởng Tôn Di đụng vào nhau, đột nhiên đồng thời lắc mình ra.
Chưởng ảnh khắp bầu trời đột nhiên tụ lại một chỗ, Nguyên Sắc định thân tại chỗ, chưởng ảnh liên miên công kích tiếp, đánh cho Thánh La Sát phải bay ngược lại.
Ô Thường mang theo hắc vụ mà tới chỗ Thánh La Sát bay tới. “Diệt Sinh”, một tiếng vang vọng, người đã biến mất trong hắc vụ, một bàn cự chưởng như núi màu đen ầm vang từ trong hắc vụ.
Ầm! Bị cự chưởng đánh trúng, Thánh la Sát như một ngôi sao chổi bay ra, phun một ngụm máu tươi, như vẫn thạch hạ từ trên trời xuống, tiếng bịch vang dội làm nửa tòa cung điện dưới mặt đất nổ sụp.