Nghe vậy, Cù Phiên và Ngô Thừa Vũ cũng không nhịn được để ý tới khí sắc của Ngô Công Lĩnh, thật sự là khiến người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Mới leo lên ngôi vị Hoàng đế chưa được bao lâu đã làm to bụng của mười mấy phi tử rồi, còn có cả vài cung nữ có dáng vẻ không tệ trong cung nữa, năng lực “gieo mầm” có thể nói là cường hãn.
Loại việc riêng tư trong cung đình này bọn họ vốn không muốn tham gia vào, nhưng vị này thực sự là hơi quá rồi, sợ ảnh hưởng tới chính sự.
“Lời của Quan chưởng môn trẫm nhớ kỹ.
Ngô Công Lĩnh cười khan, liên tục gật đầu.
Vị này là một người khá nông cạn, ba người đoán rằng chưa chắc y đã nghe lọt tai, vì chuyện này cũng không đáng để phí miệng lưỡi nhiều.
Ngô Thừa Vũ hỏi:
“Bệ hạ triệu chúng ta tới là có chuyện gì?
Ngô Công Lĩnh mới phất tay cho tất cả những người khác lui xuống, sau đó mới thấp giọng nói:
“Trẫm nghe nói tới một vài chuyện có liên quan tới Phiêu Miểu Các, còn có vài tin đồn liên quan tới cửu Thánh, không biết ba vị chưởng môn dự định thế nào?
Ba người nhìn nhau, Cù Phiên nói:
“Chuyện của giới tu hành bọn ta tự có phương pháp ứng phó, không nhọc phiền bệ hạ quan tâm.
Có thể không quan tâm sao? Hoàng đế của các quốc gia cùng các đại phái có ai là không lo lắng? Chẳng những Thái Thúc Hùng quan tâm, trong lòng Ngô Công Lĩnh cũng hơi lo lắng, một khi tam đại phái không ứng phó thỏa dáng tất sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ Tống quốc.
“Ba vị chưởng môn, đây là việc đại sự, còn cần suy nghĩ cho đại cục, mong rằng các vị hãy cẩn thận ứng phó.
...
Hoàng cung Tấn quốc, trong Khí Vân tông phòng thủ nghiêm mật, bên cạnh nhà thủy tạ, Thái Thúc Phi Hoa đang viết chữ, bên cạnh có một tên đệ tử đứng chắp tay.
Sau một lúc trầm mặc, Thái Thúc Phi Hoa đột nhiên hỏi:
“Có thể xác nhận không?
Đệ tử hồi bẩm:
“Thỉnh thoảng có thể nghe được tin đồn, không thể xác nhận được là thật hay giả, nếu muốn xác định cũng không tìm được người, chuyện như thế này cũng không tiện tìm người truy hỏi khắp nơi được. Chỉ có điều đệ tử cho rằng việc này chắc là thật.
Thái Thúc Phi Hoa yên lặng gật đầu:
“Ta thấy kỳ lạ là sao lại đột nhiên mỗi người đều biến thành cao thủ tra án, cảm thấy như gan đều to lên, có con đường tra án khắp nơi, thảo nào người của Phiêu Miểu Các lại âm thầm biến mất như vậy.
Đệ tử nói:
“Cũng đều bị ép buộc mà thôi, muốn chỉnh đốn Phiêu Miểu Các, e rằng đây chính là kết quả mà cửu Thánh mong muốn. Sư tôn, sớm chuẩn bị đi thôi.
Thái Thúc Phi Hoa:
“Ý của ngươi là, ta có thể phải vào Thánh Cảnh tiếp nhận chức vụ của Sơn Hải trưởng lão?
Đệ tử:
“Lo trước khỏi họa dù sao vẫn tốt hơn. Nhỡ đâu Sơn Hải trưởng lão tìm đúng con đường cung cấp manh mỗi, bảo toàn được Sơn Hải trưởng lão thì cũng có thể tránh việc sư tôn phải vào chốn nguy hiểm đó.
Thái Thúc Phi Hoa buông tiếng thở dài:
“Hiện nay thế cục trên chiến trường có lợi với Khí Vân Tông ta, nếu bị cuốn vào việc này, một khi chuyện bại lộ thì hậu quả khó mà liệu được.
Đệ tử nói:
“Sư tôn yên tâm, việc này ta sẽ bí mật xử lý, tuyệt đối không liên lụy tới sư tôn, nếu xảy ra chuyện, một mình ta gánh chịu.
“Ngươi gánh nổi hay sao? Nếu thật sự bị bại lộ, nói sau lưng ngươi không có ai làm chủ, Phiêu Miểu Các có thể tin sao?
Thái Thúc Phi Hoa ngửa mặt lên trời từ từ nói:
“Quên đi! Khí Vân tông bao nhiêu đời tâm huyết mới có được ngày hôm nay, không thể bị hủy trong tay ta được, nếu thật sự không thể thể tránh được việc đi tới Thánh Cảnh, nếu tính mạng của một mình ta có thể bảo toàn được cả gia tộc, tộc trưởng như ta cũng sẽ chấp nhận.
“Sư tôn!
Đệ tử hơi nóng nảy, tiền đồ của y gắn với Thái Thúc Phi Hoa, nếu Thái Thúc Phi Hoa sụp đổ, y cũng hết chỗ dựa. Không thể bàng quan đứng nhìn được.
“Được rồi.
Thái Thúc Phi Hoa lên tiếng cắt lời:
“Ý ta đã quyết, việc này đừng nên nhắc lại!
...
Thiên Đô phong, Phiêu Miểu Các. Nhạc Quang Minh đi nhanh vào trong điện, nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Không thì bước chân chuyển nhẹ nhàng, đặt một xấp hồ sơ lên bàn, nhắc một câu:
“Nhân viên đốc tra lại tra ra mười một tên gây rối, thỉnh điều nhân thủ trong phái hiệp trợ truy nã về điều tra!
Xoạt! Hoắc Không ngồi sau án kiện đột ngột gạt tay qua, đồ trên bàn bay hết ra ngoài rơi loạn đầy đất.
“Rõ ràng có người đang gây rối!
Phẫn nộ đứng lên, Hoắc Không chỉ vào giấy tờ rơi đầy đất:
“Ngươi nói cho ta biết, ta nên tra tiếp hay không đây?
Vẻ mặt của Nhạc Quang Minh khó xử, cũng biết sự khó xử của vị này. Thánh Cảnh bắt bên này xác định và quét sạch nội bộ, tra xét chéo tất cả nhân viên trong nội bộ Phiêu Miểu Các, kết quả là trong nội bộ không ngừng xuất hiện nội gian, chẳng nhẽ lại để nội gian đi thăm dò nội gian hay sao? Kết quả tra ra có thể tin được sao?
Giả sự thật sự trước tiên giải quyết vấn đề mà đốc tra các phái tra ra, cùng tra với chuyện xuất hiện tầng tầng nội gian còn không biết tra tới ngày tháng năm nào.
Việc này như một vòng tuần hoàn chết, làm thế nào cũng không phải.
“Không bằng tấu lên Thánh Tôn, ra lệnh cho nhân viên đốc tra của các phái tạm dừng việc đốc tra?
Nhạc Quang Minh thử hỏi một câu.
“Ngươi bảo ta mở miệng thế nào?
Hoắc Không hỏi ngược một câu, sau một lúc đi tới đi lui thì chợt dừng bước, nói:
“Ngươi mang hết hồ sơ án thuộc chuyện này ra đây rồi tự mình tới Thánh Cảnh một chuyến, trình báo tình tiết vụ án lên trên, mời Thánh Tôn định đoạt đi.
...
Trong mật thất Nam Châu, Vân Cơ lại đưa tới một xấp manh mối nội gian trong Phiêu Miểu Các, cũng nói thêm:
“Tin tức trong ngoài Thánh Cảnh đều đúng chỗ, mỗi bên đều đã chuẩn bị xong.
Vùi ở trên ghế, Ngưu Hữu Đạo liền cầm lên tùy tiện liếc nhìn một chút rồi liền buông xuống:
“... Những chuyện hư hỏng này, ngươi và ta đều nhìn chán rồi, giao cho Hồng Nương cả đi! Trước tiên chúng ta cần chuyên tâm xử lý chuyện trong Điệp Mộng Huyễn giới đã, dựa theo kế hoạch về thời gian và các bước mà ta đã bày ra, lần lượt đưa tin cho mỗi bên, bắt đầu động thủ đi.
Vân Cơ:
“Nhỡ bên Lữ Vô Song không có phản ứng thì làm sau bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không có phản ứng thì ta cũng chẳng có biện pháp nào, dù sao cũng phải thử xem, bằng không nếu cửu Thánh chen nhau tới, chỉ sợ Thánh La Sát sẽ gặp nguy hiểm, có thể giảm thiểu thì cứ cố gắng giảm bớt thôi! Lần này coi như ta xin lỗi Ngân Nhi Na Ngật Hóa vậy, hi vọng nàng không sao.
Vân Cơ:
“Một khi ngươi quyết định hạ thủ chuyện gì chưa bao giờ thấy ngươi do dự, cảm giác lần này ngươi đã nhân từ nương tay rồi, hình như ngươi đang cố gắng quan tâm tới nàng?
Mặt Ngưu Hữu Đạo không chút thay đổi:
“Không phải như ngươi nghĩ đâu. Ngươi phải hiểu điểm này, cửu Thánh vào từng người một, nếu không thể giết, chỉ cần bọn họ không trở lại tiết lộ tin tức, đám còn lại cũng sẽ bị thuận thế dụ vào một lượt. Nếu tiến vào từng người mà còn có thể sống được trở về, lần này công sức chúng ta thử cũng sẽ thất bại, đi vào từng người cùng với việc vào toàn bộ có khác biệt sao? Toàn bộ vào chỉ tăng xác xuất thất bại của Thánh La Sát, ý của ta ngươi có hiểu không?
Vân Cơ hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đã hiểu, phát hiện làm chuyện như vậy thì vị này vẫn am hiểu hơn, suy tính cũng thích đáng hơn, chu đáo chặt chẽ có thừa.
Nói đơn giản chút thì Thánh La Sát có thể đánh thắng được một bộ phận trong cửu Thánh, mới có thể đánh thắng một phần khác. Ngay cả một bộ phận cũng đánh không thắng thì đừng nói tới toàn bộ. Đối phó với từng nhóm một thể tăng xác xuất thành công của Thánh La Sát, cũng có thể đảm bảo an toàn nhất cho Thánh La Sát.
Đạo lý này nói ra thì rất đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể vận dụng được. Đây chính là sự chênh lệnh giữa người và người.
Rốt cuộc Vân Cơ cũng hiểu rõ vì sao phải nghĩ hết cách tách một nhóm trong cửu Thánh ra, cũng càng cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và vị này. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng, hoặc là một đám người khác nguyện ý theo Ngưu Hữu Đạo.