“Đạo gia, nghỉ ngơi sao? Chúng ta chưa đi được bao xa, thể lực của ngựa hẳn có thể đi thêm được một đoạn đường nữa.” Hắc Mẫu Đơn nửa hỏi nửa nhắc nhở, trong giọng nói lộ ra sự cẩn thận.
Trên con đường khó hiểu này, tuy không biết có phải ảo giác của mình không nhưng nàng thấy trên người Ngưu Hữu Đạo đã không còn sự huy sái lúc mình mới gặp, dường như hắn đã thâm trầm hơn rất nhiều.
Lúc mới gặp Ngưu Hữu Đạo tuy bị Ngưu Hữu Đạo hành rất thảm nhưng cảm giác tim hai người rất gần nhau. Tuy nhiên, đi đoạn đường này nàng lại cảm thấy có gì đó dần ngăn cách.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm con suối róc rách trước mặt bình tĩnh nói: “Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, ẩn nấp yên tĩnh, làm gì cũng không ai biết, là nơi giết người hủy bỏ thi thể rất tốt, lúc này các người còn không động thủ thì định chờ đến khi nào?”
Ý trong lời hoàn toàn ngược lại, là hắn lo lo lắng bại lộ hành tung, muốn tìm một nơi ẩn nấp an toàn để trở mặt.
Viên Phương ở bên hết nhìn đông tới nhìn tây sợ hãi cả kinh, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía mấy người Hắc Mẫu Đơn, tay cầm chuôi đao bên hông, có thể nói trong nháy mắt đã cảnh giác cao độ.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng Lôi Tông Khang xiết chặt.
Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc nói: “Đạo gia, cớ gì nói ra lời ấy?”
Ngưu Hữu Đạo hơi lặng im, cả đường dắt đám người này tới đây, trong lòng hắn đại khái đã nắm chắc vài chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thật sự những người này đều có vấn đề, nếu thật sự những người này trong lòng đều có quỷ, kế hoạch của hắn liên tiếp thay đổi có lẽ đã dấy lên sự cảnh giác của những người này, sẽ không mặc kệ đi theo hắn dù không biết phía trước có phải là bẫy không.
Nếu thật sự đều có vấn đề, khi phát hiện tình hình không đúng, cả đám chắc chắn sẽ thăm dò, không thăm dò được thì trở mặt. Bởi vì đối phương nhiều người, không cần sợ hắn, sẽ không thể nào ngoan ngoãn đi theo hướng có thể sẽ phải chui vào cạm bẫy.
Lui một bước mà nói, nếu những người này đều có vấn đề, mình vừa rời khỏi sự che chở của khách sạn Yêu Nguyệt thì chắc chắn họ có thể ra tay giúp Lưu Tiên tông giữ mình lại!
Đương nhiên, có vài chuyện vẫn cần được xác nhận lần cuối.
Thấy hắn không lên tiếng, Hắc Mẫu Đơn lại hỏi thăm: “Đạo gia, có phải có hiểu lầm gì không?”
Ngưu Hữu Đạo đưa lưng về phía sau nói: “Hiểu lầm? Có biết Hoàng Ân Bình, Thôi Viễn không?”
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Lôi Tông Khang kêu lộp bộp.
Hắc Mẫu Đơn có chút kỳ quái, chẳng biết tại sao lại nhắc đến hai người này: “Biết, bọn hắn là đệ tử của Lưu Tiên tông ở Trích Tinh thành, chúng ta thường ở Trích Tinh thành, dĩ nhiên cũng biết người của vài cửa hàng.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay người, đối mặt với đám người. Keng! Kiếm trong tay nhấc lên một lần nữa chống trước mặt, chọc phải hòn đó cuội dưới chân bay ra, mặt không thay đổi nói: “Vì sao cấu kết với Lưu Tiên tông mưu hại ta?”
Viên Phương biết Đạo gia sẽ không nói nhảm, giới đao bên hông chậm rãi rút ra, hắn ta đã tốn rất nhiều tiền để đổi một cái đao tốt từ cửa hàng của Khí Vân tông.
Đám Hắc Mẫu Đơn hai mặt nhìn nhau, Đoạn Hổ trầm giọng nói: “Đạo gia, lời này sao lại nói vậy, chúng ta bí mật mưu đồ với Lưu Tiên tông từ khi nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Địa điểm, khách sạn Yêu Nguyệt! Sáng hôm qua, có người đã ở trong phòng bí mật gặp Hoàng Ân Bình và Thôi Viễn. Giờ cơm tối qua khi ta báo ngày mai xuất phát, sau đó đã có người chạy đi thông báo cho Thôi Viễn, tối hôm qua ta thay đổi kế hoạch xuất hành, lập tức lại có người chạy đi báo tin cho Thôi Viễn.”
Ngay cả thời gian địa điểm và gặp mặt ai đều đã nói ra, chỉ e không phải nói ngoa. E là một câu “có phải hiểu lầm gì đó không” không thể nào lấp li3m được!
Đám Hắc Mẫu Đơn vô cùng kinh ngạc, có thể nói là lạnh tim, sau lưng toát ra hàn khí, từng người đều dò xét người nhà mình, lẽ nào trong nhóm mình thật sự có phản đồ? Là huynh đệ nhiều năm, giao tình sâu đậm lắm! Giờ nếu như bị người ta đâm một đao sau lưng, e là ngay cả chết thế nào cũng không biết!
Viên Phương ngoài hãi hùng khiếp vía thì cũng hơi sững ra, tình hình gì thế này? Chuyện Đạo gia nói sao mình không biết chút gì cả? Trên cơ bản mình luôn ở cạnh Đạo gia, sao Đạo gia biết những chuyện này, còn biết rõ ràng như vậy?
Cuối cùng, ánh mắt Hắc Mẫu Đơn, Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng đều nhìn chằm chằm Lôi Tông Khang, vì mặt mày Lôi Tông Khang xanh lét quá rõ ràng.
“Là ta!” Lôi Tông Khang đột nhiên rống lên, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo: “Vậy thì sao nào?”
“...” Mặc dù đã có chút suy đoán, nhưng khi hắn ta hét toáng lên thừa nhận, ba người vẫn cảm thấy hơi khó tin. Không thể tin được Lôi Tông Khang lại bán đứng bọn hắn, nhưng mà chính Lôi Tông Khang đã thừa nhận rồi.
Ngưu Hữu Đạo: “Hắc Mẫu Đơn, hôm qua ta có thể giải quyết đơn độc hắn ta bất cứ lúc nào nhưng ta nể mặt cô, không động đến hắn! Hắc Mẫu Đơn, nhớ kỹ những gì ta đã nói với cô, kẻ không đáng tin thì đá ra đi, cô nói đều là những huynh đệ chí cốt với cô, hoàn toàn có thể tín nhiệm, được! Ta tin cô! Nhưng giờ thì sao? Có phải cô nên cho ta một câu trả lời không?”
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng nhìn chằm gương mặt bi phẫn của Lôi Tông Khang, Đoạn Hổ quát: “Vì sao?”
Hắc Mẫu Đơn cũng gần như nghiến nát răng ngà, nhìn chằm chằm Lôi Tông Khang quát: “Ở cùng nhau bao nhiêu năm, chúng ta đã làm gì có lỗi với ngươi, tại sao muốn bán chúng ta?”
“Ta không bán đứng các ngươi, ta làm vậy cũng muốn tốt cho các ngươi!” Lôi Tông Khang vỗ ngực thịch thịch ra vẻ tấm lòng này trời đất chứng giám, cảm xúc tương đối kích động, lại chỉ Ngưu Hữu Đạo: “Là hắn! Các ngươi hỏi hắn có dám công khai thân phận của mình không? Bản thân hắn còn khó đảm bảo, hắn đang gạt chúng ta bán mạng cho hắn, nếu ta không làm như vậy, tất cả mọi người đều phải chết, Lưu Tiên tông sẽ không bỏ qua cho chúng ta, triều đình nước Yến cũng sẽ không bỏ qua chúng ta, đây không phải là những thế lực chúng ta có thể ngăn cản. Chúng ta đi theo hắn chỉ có một con đường chết!”
Tại sao lại liên lụy đến triều đình nước Yến? Ba người kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.
Hắc Mẫu Đơn cắn răng, thử hỏi: “Đạo gia, ngươi rốt cuộc là ai?”
Cho dù bị Lôi Tông Khang chỉ thẳng mặt chất vấn nhưng Ngưu Hữu Đạo không có ý định tranh luận với hắn, không cần thiết và cũng không cần dùng đến, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Ta là ai không quan trọng, đường là các ngươi tự chọn, ta chưa từng miễn cưỡng ai, cũng không hề có lỗi với ai. Nếu sợ phiền phức có thể rời đi, ta không ép ở lại, có chuyện gì chính các ngươi có thể chậm rãi thương lượng, kết quả thương lượng thế nào ta mặc kệ nhưng nên cho ta câu trả lời thì không thể thiếu được!” Ngụ ý là sẽ không bỏ qua Lôi Tông Khang.
Lôi Tông Khang chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: “Hắn là Ngưu Hữu Đạo! Chính là đệ tử Thượng Thanh tông đi theo Dung Bình quận vương nước Yến Thương Triều Tông trong lời đồn thời gian trước. Chính là Ngưu Hữu Đạo khoảng thời gian trước đã xôn xao việc giết sứ thần nước Yến, hắn đã bị Thương Triều Tông đuổi ra khỏi cửa, bản thân khó đảm bảo!”
Đuổi ra khỏi cửa? Viên Phương khinh thường nhếch miệng, cảm thấy kẻ không biết gì thật đáng thương!
Có phải bị đuổi ra khỏi cửa hay không, với mấy tu sĩ tầng thấp nước chảy mây trôi này Ngưu Hữu Đạo không cần phải giải thích rõ phong vân trong đó với bọn hắn, có điều có một điểm khiến hắn không kìm được chen miệng vào: “Bổ sung một chút, ta không phải đệ tử Thượng Thanh tông gì đó, ta đã bị Thượng Thanh tông trục xuất môn hộ!”
Mặc kệ ai nhắc đến thân phận này, hắn đều muốn tận lực rũ sạch.
Lời này rõ ràng là thừa nhận thân phận của mình, cũng khẳng định tầng ý nghĩa nào đó mà Lôi Tông Khang muốn nói, mình không có thế lực và bối cảnh gì.
Hắn chính là Ngưu Hữu Đạo? Đám Hắc Mẫu Đơn kinh hãi, đánh giá từ trên xuống dưới, khó có thể tin được.
Chuyện giết sứ thần Nước Yến đã khiến Ngưu Hữu Đạo nổi tiếng thiên hạ!
Lôi Tông Khang: “Chính hắn đã thừa nhận, các ngươi còn cảm thấy ta đang bán đứng các ngươi sao? Ta cũng chỉ muốn tốt cho các ngươi!”