Gia Cát Trì:
“Sau này sẽ được gặp, nhưng hiện tại thì không được, cũng không thể thư từ qua lại. Hiện tại bên thái hậu chắc chắn bị Phiêu Miểu Các coi như mồi nhử, người không ra gặp là tốt cho mọi người, một khi người rơi vào tay Phiêu Miểu Các, tính mạng của thái hậu cũng không thể bảo toàn, rất nhiều người đều chịu liên lụy khó giữ được tính mạng. Chỉ có khi người sống khỏe mạnh, thái hậu mới có thể sống khỏe mạnh.
Hải Vô Cực gật đầu:
“Phượng hoàng rơi xuống đất sống không bằng gà, dân chúng bình thường dù gì còn có thể đoàn tụ với người nhà, còn ta, nước mất nhà tan, vợ con ly tán, vợ con của mình làm nô tỳ bị người ta tùy ý lăng nhục, trở thành đồ chơi của người khác, con của mình cháu của mình bị người ta tùy ý tàn sát, ngay cả tư cách gặp mặt người thân cũng không có. Nhớ lại chuyện cũ, ta cũng chỉ đành cảm khái mà thôi, bất lực.
Gia Cát Trì biết đây là nỗi đau trong lòng y cho nên vẫn muốn phục quốc, chỉ có điều vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
“Trước đây, chỉ cần ta hơi rời khỏi ngài đều sẽ bất an, bây giờ dường như đã thản nhiên hơn nhiều.
Hải Vô Cực nhìn xung quanh một chút, nói một câu:
“Thương lệnh ta đã giao cho đối phương, chỉ có thể gửi hy vọng vào bọn họ, không thản nhiên còn có thể thế nào?
Gia Cát Trì cả kinh:
“Cái gì?
...
Một nhóm chín người của Phiêu Miểu Các chia ra ngồi trên ba con tọa kỵ phi cầm bay khỏi Bách Xuyên Cốc.
Sở dĩ nhóm này tới vẫn là vì chuyện của Gia Cát Trì và Lam Minh, là tới xác định tình huống mà Lý Chính Pháp cung cấp, có một số việc nhất định phải xác định rõ ràng, dù sao liên lụy tới Lam Đạo Lâm nhất định phải điều tra rõ có hiềm nghi gì hay không.
Nhưng rời khỏi Bách Xuyên cốc chưa được bao lâu, một con tọa kỵ phi cầm khác rẽ ngang từ trên không, từng bước một phi hành ngang bọn họ.
Chín người mắt mở trừng trừng nhìn đối phương tới gần, khi phát hiện trên tọa kỵ phi cầm tới gần chỉ có một người, mà người này còn che mặt kín đáo, biết đã có chuyện không ổn.
Người cầm đầu quát lên::
“Ngươi là ai?
Người bịt mặt không trả lời, chỉ hành động, vèo! Mị ảnh nhanh như chớp chợt xuất hiện, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai mà xuất thủ, ba tiếng rên vang lên, ba con tọa kỵ phi cầm mất mạng trên không trung.
Người bịt mặt ngang trời đánh liên kích, không một ai trong chín người là đối thủ của y.
Nhìn thấy sự cường hãn của kẻ địch tới, người sống sót không thể không trốn.
Người bịt mặt không truy đuổi, tọa kỵ phi cầm ngang trời đuổi tới, y ngồi lên rồi bay xuống thấp.
Lúc gần sát mặt đất như đang dò xét, một đám người bịt mặt ở phía dưới đang vây công nhân viên của Phiêu Miểu Các bỏ trốn.
...
Trong đại điện nghị sự của Bách Xuyên cốc, những nhân vật cấp cao có liên quan cảm thấy trong lòng thấp thỏm, khuôn mặt chưởng môn Âm Như Thuật mang sầu lo nghị sự với mọi người.
Không buồn bực không được. Mấy ngày trước, người của Phiêu Miểu các tới tra án, ai ngờ vài ngày sau Phiêu Miểu Các lại có người tới nữa. Cũng không có nguyên nhân gì khác, hỏi xem người trước đó tới đã trở về hay chưa, bên này đương nhiên báo là đã sớm trở về rồi.
Song phương vừa chạm mặt, lập tức đã nhận ra chuyện không bình thường, theo lý thuyết người trước đó đã sớm nên về Phiêu Miểu Các phục mệnh rồi mới đúng, bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, cũng không thấy bất luận tin tức gì, tình huống gì đây?
Ở đây đương nhiên là điều người đi tìm giúp.
“Chưởng môn, tìm được rồi!
Một tên trưởng lão đột nhiên vội vàng xông vào đại điện nghị sự, cắt đứt cuộc nghị sự của mọi người.
Âm Như Thuật vội hỏi:
“Người đang ở đâu, vì sao không trở về Phiêu Miểu Các?
Trưởng lão dậm chân nói:
“Chư vị, đã xảy ra chuyện, ở nơi cách chúng ta chừng một trăm mét hướng tây nam phát hiện ra ba thi thể tọa kỵ phi cầm cùng năm thi thể người, còn bốn người khác không thấy tăm hơi đâu, không biết đã gặp phải độc thủ của người nào.
“Cái gì?
Mọi người thất kinh thất sắc.
Âm Như Thuật:
“Đã xác nhận đó là người của Phiêu Miểu Các chưa?
Trưởng lão lo nghĩ nói:
“Không sai được. Vốn không tìm được, là do thợ săn ở phụ cận vô ý phát hiện ra thi thể rồi báo quan, ta tự mình đi qua xác nhận, là một nhóm người của Phiêu Miểu Các tới lần trước.
Có người kinh hô:
“Dám động vào người của Phiêu Miểu Các, ngay cả tọa kỵ phi cầm cũng không tha, ai lại lớn gan như vậy?
Ai lại có gan lớn như vậy không quan trọng nữa! Mọi người đã có chút luống cuống, người của Phiêu Miểu Các tới đây tra án, người vừa đi, tình tiết vụ án còn chưa mang về, người cũng chưa đi xa đã gặp phải độc thủ, còn không biết có thể thoát khỏi liên quan với Bách Xuyên cốc hay không.
...
Cảnh nội Tần quốc, trong một cái sơn động, hơn mười nhân viên của Phiêu Miểu Các bị nhét chung ở đó.
Cửa có người bịt mặt hiện thân chỉ vào một người, trầm giọng quát lên:
“Ngươi, đi ra!
Người bị chỉ cả giận nói:
“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào, có biết chúng ta có thân phận gì không hả?
Bất kể ngươi có thân phận gì, nếu dám không nghe lời sẽ lập tức có người tiến vào trực tiếp kéo người ra ngoài.
Lôi ra ngoài động, dẫn người tới một nơi của cốc đã tràn huyết tinh, trên mặt đất đã có mấy thi thể mặc trang phục của Phiêu Miểu Các, máu tươi còn đang không ngừng chảy, có thể thấy được vừa mới chết không bao lâu.
Người đó hết hồn, bị ấn quỳ trước mặt người chủ trì tra tấn.
Người tra tấn che mặt, trong tay đang cầm kiếm dính máu gác trên cổ y:
“Nói đi, nói chút chuyện ta cảm thấy hứng thú ấy.
Người bị ấn quỵ cắn răng nói:
“Ta không biết rốt cục ngươi muốn biết cái gì.
Người tra tấn cười lạnh nói:
“Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện ngươi biết, bất luận là chuyện gì của nhân viên Phiêu Miểu Các hoặc bất luận chuyện gì còn chưa thấy ánh sáng đều có thể nói.
Kiếm chỉ những thi thể phía sau lưng đối phương:
“Ngươi cũng thấy đó, không nói, đó chính là kết cục.
...
Mật thất sơn trang Mao Lư, Vân Cơ cầm mật thư do chính tay Ngưu Hữu Đạo viết nhìn một lượt, là lối chữ thảo mà nàng nhìn không hiểu, nhưng nàng biết ý tứ đại khái, mới vừa hỏi rồi, là muốn truyền cho Viên Cương, thử hỏi:
“Bảo Hầu Tử dụ dỗ Lữ Vô Song, sau đó chuyện lộ ra ngoài, Lữ Vô Song có thể hoài nghi Hầu Tử không?
Ngưu Hữu Đạo:
“Hoài nghi có ích lợi gì? Nàng ta lại không thể xác nhận, quan trọng là chuyện nàng ta muốn Hầu Tử làm không dám bại lộ, có hoài nghi thì nàng ta cũng chỉ có thể để ở trong lòng. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần Hầu tử nghiêm ngặt chấp hành theo phân phó thì sẽ không có việc gì cả.
“Ngươi đã không lo Hầu Tử gặp chuyện không may, ta đây cũng không cần băn khoăn nữa, ta tin cho dù Hầu Tử bị lộ ra chuyện đó cũng sẽ không bán đứng ngươi.
Vân Cơ thì thầm hai câu, xoay người rời đi, tuân mệnh đi đưa tin.
...
Yêu Ma lĩnh, trong Ma cung, Triệu Hùng Ca vào phòng của Viên Cương, nhìn thấy Phùng Quan Nhi như đang làm nha hoàn sống, đang thật cẩn thận giúp Viên Cương quét tước phòng, còn Viên Cương thì ngồi sau án kiện sắp xếp lại tình huống của người trong Ma cung.
Đây là lĩnh vực am hiểu của Viên Cương, cũng là chuyện gã vẫn làm gần đây, muốn tìm ra xem người nào trong Ma cung có chuyện, trên thực tế đích xác cũng bị gã phát giác ra một chút rồi.
Triệu Hùng Ca đứng ở cửa xem xét một hồi, trong lòng có chút buồn bực, không biết đôi trai gái này rốt cục có quan hệ thế nào.
Căn cứ vào tình huống biết được ở bên Mao Lư sơn trang, hai người này đã sớm có quan hệ nam nữ, Viên Cương đã làm gì vì Phùng Quan Nhi thì mọi người đều biết cả, nhưng tình huống trước mắt, đôi trai gái này dường như vẫn duy trì một khoảng cách, đều có phòng ngủ riêng, không hề ngủ chung.
Viên Cương có tính cảnh giác cao, chợt ngẩng đầu, thấy được Triệu Hùng Ca đang ở cửa thì hỏi:
“Có việc gì?
Phùng Quan Nhi cũng quay đầu lại nhìn.
Triệu Hùng Ca đi đến ho khụ khụ hai tiếng, Phùng Quan Nhi hiểu ý, biết hai người có việc cần đàm luận thì bưng chậu rời đi, sau khi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.