Tông môn Bách Xuyên cốc, phía sau núi nơi mấy vị thái thượng trưởng lão tiềm tu, chưởng môn Âm Như Thuật cùng chư vị trưởng lão đều có mặt đông đủ, cả đám người gương mặt trầm như nước.
Âm Như Thuật thông báo toàn bộ sự việc cho mọi người.
Nhận được tin của Lý Chính Pháp, được biết bởi vì tình huống ngoài ý muốn mà Lý Chính Pháp không thể không báo chuyện của Lam Minh lên rồi rời khỏi đó, Âm Như Thuật liền không dám giấu diếm nữa, bằng không một khi chuyện bị làm lớn thì chưởng môn như ông ta không có biện pháp nào ăn nói với tông môn.
Một đám người đã nghiêm khắc mắng Lý Chính Pháp một trận, mắng thì mắng, mắng xong còn phải đối mặt với hiện thực.
Cũng có người trách cứ chưởng môn lại dám lừa gạt không báo, nhưng có thể lý giải được, tình huống trước mặt Âm Như Thuật làm sao dám công khai được?
Hiện tại một đám người đều không biết làm thế nào cho ổn, trong lòng đều sợ hãi, chỉ có thể chờ đợi kết quả không biết là phúc hay họa tới mà thôi.
...
Tấn Kinh, Lam Minh tới.
Chậm chạp không dám lộ diện, sau khi quan sát kỹ càng, xác nhận ổn thỏa, do dự mãi, Lam Minh mới tìm tới cửa.
Đổi một bộ trang phục khác, Thiệu Tam Tỉnh dẫn y tới thư phòng của Thiệu Bình Ba.
Bên trong thư phòng người quen cũ gặp lại, mặt Thiệu Bình Ba đầy tiếu ý chắp tay hành lễ:
“Tiên sinh đột ngột đến đây, không tiếp đón từ xa được, cũng xin tiên sinh thứ tội.
Lam Minh nhìn gã một chút, không có phản ứng, tự nhiên đi tới phía sau án kiện, ngồi ở vị trí của Thiệu Bình Ba, tự tay cầm tờ giấy chưa khô trên bàn xem một chút, lại đặt trở lại, lại cầm lấy bút trên bàn lên ngó nghiêng.
Thiệu Bình Ba có phần không hiểu được thái độ của y là có ý gì, đi tới trước án thử hỏi:
“Tiên sinh đột nhiên tới là có gì phân phó vậy?
Lạch cạch! Bút trong tay Lam Minh thuận tay ném lên bàn, nét mực trên đầu bút làm dơ mặt bàn, người dựa vào lưng ghế, dường như không để ý hỏi:
“Lần này ta tới là muốn tìm ngươi để nương tựa, sắp xếp cho ta một chỗ ẩn thân ổn thỏa đi.
“Tìm ta để nương tựa?
Thiệu Bình Ba hơi giật mình, sau đó cười nói:
“Tiên sinh nói đùa. Tiên sinh có chuyện thì cứ nói thẳng, ta sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Lam Minh chậm chạp nói:
“Chuyện ta liên hệ với Gia Cát Trì bị bại lộ rồi, không có cách nào tiếp tục ở lại Vô Biên Các nữa, nhất thời đi nơi khác cũng không biết có ổn thỏa hay không, không thể làm gì khác là tới nơi của ngươi trước, đây cũng là ý của Gia Cát Trì.
“Bại Lộ? Liên hệ với Gia Cát Trì? Ý của Gia Cát Trì là như thế nào?
Thiệu Bình Ba hoài nghi khó hiểu hỏi:
“Tiên sinh, lời này của ngươi sao ta nghe không hiểu nhỉ?
Lam Minh:
“Ta nói còn chưa đủ rõ hay sao? Ngươi không ngu xuẩn đến mức đó đấy chứ?
Thiệu Bình Ba xua tay, giải thích:
“Ta nghe không hiểu có ý gì, rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy?
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Lam Minh nghĩ tới thôi đã bực mình:
“Lão già Gia Cát Trì chết tiệt kia bị người ta theo dõi cũng không biết, lại còn chủ động tìm tới ta...
Y kể cặn kẽ đầu đuôi chuyện đó một lần.
Thiệu Bình Ba càng nghe thì mắt càng trợn lớn hơn, sau khi nghe xong sắc mặt đại biến, nóng nảy:
“Vậy ngươi còn không trốn đi, còn dám chạy tới chỗ ta sao?
Lam Minh nhướng mày nói:
“Làm sao? Trước đây xin ta tới, hiện tại muốn đuổi ta đi hay là muốn qua sông đoạn cầu?
Bộp! Vỗ lên bàn, lượn ra ngoài bàn, túm vạt áo của Thiệu Bình Ba lại:
“Nếu không phải ngươi làm chuyện tốt lộ nhóm người của ta, ta có thể rơi vào kết quả này hay sao? Ta cho ngươi biết, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng chạy không được!
Thiệu Bình Ba từ chối trả lời, đôi tay nắm lại vào nhau, muốn phát tác, nhưng thực sự không có biện pháp làm gì, không thể làm gì khác hơn là nhéo tay mình, sắc mặt khó coi nói:
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, ngươi xác nhận ngươi không bị theo dõi chứ? Nếu trong tình huống chưa thể xác nhận mà ngươi lại chạy tới đây, đến lúc đó mọi người không ai chạy được.
“Hừ!
Lam Minh hừ lạnh một tiếng đẩy gã ra, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng:
“Chuyện đó thì ngươi yên tâm, ta đã xác nhận xong hết rồi mới dám qua đây.
Thiệu Bình Ba truy hỏi:
“Trước đây việc ngươi liên hệ với ta có còn ai khác biết được hay không?
Lam Minh:
“Mặc dù có vài thủ hạ của ta nhưng trên cơ bản cũng không biết ta với ngươi lui tới, cho dù biết cũng đều là người trên một chiếc thuyền với ta, giữ bí mật còn không kịp, không ai dám nói lung tung đâu.
Nghe y nói như vậy, Thiệu Bình Ba hơi yên tâm chút, không để ý tới nếp uốn trên ngực áo mà chậm rãi đi tới phía sau án kiện, lại ngồi vào chỗ mà Lam Minh mới vừa ngồi, nhíu mày suy tư, sau một hồi lâu chợt bộp một tiếng, một chưởng vỗ lên bàn, dáng vẻ hận không chỗ phát tác:
“Chúng ta bị chơi xỏ rồi!
Lam Minh đang đi loanh quanh chợt ngơ ngẩn đi tới trước án, hai người nháy mắt đã đổi vị trí, hỏi:
“Có ý gì?
Thiệu Bình Ba cắn răng nói:
“Chúng ta bị đám khốn khác tính toán, Gia Cát Trì cố ý bại lộ tung tích!
Hai tay Lam Minh chống lên bàn, hơi cúi người nói:
“Một đám khốn khác? Ý ngươi chỉ chỗ mà Gia Cát Trì đang nương tựa?
Thiệu Bình Ba:
“Trừ bọn họ ra, còn ai có thể điều khiển được gia Cát Trì?
Lam Minh suy nghĩ một cái, hơi lắc đầu nói:
“Chuyện đó chỉ sợ là ngươi hiểu lầm rồi.
Thiệu Bình Ba bị y nói cho sửng sốt:
“Nói vậy là sao?
Lam Minh:
“Bên ta bắt được đệ tử của Bách Xuyên Cốc, tra tấn bức cung ra chân tướng, không liên quan gì tới Gia Cát Trì cả.
Còn tưởng là cái gì, Thiệu Bình Ba dở khóc dở cười:
“Lam đại các chủ, ngươi có thể dùng đầu óc một chút không thế? Gia Cát Trì chạy tới dựa vào ngươi, tìm ngươi nhờ che chở, điều này có thể sao? Là bên kia trước một bước bắt được Gia Cát Trì qua đó, làm sao có thể tặng lại tay ngươi được, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?
“Nếu bên kia thật sự muốn gian lận, muốn cho người phát hiện tung tích của Gia Cát Trì thì có thừa biện pháp, chỉ cần có tâm làm bại lộ, chuyện này có khăn gì à?
Đã bị hại tới mức đó, cho tới giờ còn chưa kịp phản ứng, Thiệu Bình Ba thật sự không biết vị này làm sao có thể lăn lộn tới hôm nay. Nếu không phải do Lam Đạo Lâm bảo hộ, chắc rằng đã sớm bị người ta gi ết chết rồi. Đầu óc kiểu này còn dám âm thầm gây sự ở Phiêu Miểu Các, thông đồng với hạng người như này, gã ngẫm lại mà thấy sợ.
Lam Minh chống hai cánh tay trên bàn rơi vào mộng mị, tiện đà mới hoàn toàn tỉnh ngộ, chính là bởi vì hiểu ra nên răng như sắp nghiến gãy cả, trên mặt là vẻ dữ tợn, không nhịn được nỗi lòng:
“Cẩu vật, dám hại ta!
Thiệu Bình Ba liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, giơ tay lên ý bảo y im lặng:
“Ngươi nói be bé thôi.
Lam Minh cũng liếc nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:
“Rốt cục những người đó là ai, nói cho ta biết đi!
Chuyện đã tới mức độ này, Lam Minh đã rơi vào tay gã, Thiệu Bình Ba sẽ càng không thông báo chuyện đó với y, mượn cớ nói:
“Bây giờ ngươi đang trong cơn bực bội, nếu thật chạy tới đó tức là muốn chết! Hiện tại ta không nói cho ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, trước tiên ngươi cứ yên tĩnh một thời gian, chờ ngươi tỉnh táo lại, có vài lời lúc đó mới nói cũng không trễ.
Lam Minh:
“Ngươi yên tâm, ta có chừng mực, là ai?
Thiệu Bình Ba xua tay:
“Trước tiên cứ bình tĩnh đã. Chuyện khẩn yếu nhất của ngươi bây giờ là tìm một nơi ẩn thân, cho ta chút thời gian suy nghĩ và sắp xếp chút, xem xem ngươi nên ở đâu mới thích hợp.
Lam Minh cả giận nói:
“Hiện tại ta phải biết người hãm hại ta là ai!
Thiệu Bình Ba chợt đứng lên:
“Ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết bây giờ là tình huống gì sao? Cửu Thánh bao gồm cả phụ thân của ngươi sẽ lập tức tìm ngươi ở khắp nơi, chỗ này của ta khắp nơi là tai mắt của Hắc Thủy đài, ngươi ở lâu ở đây, một khi gặp phải hiềm nghi nào thì ngươi nên biết sẽ có kết quả gì! Ngươi cứ đi trước đã, sau ta sẽ mau chóng liên hệ với ngươi.