Đạo Quân

Chương 2008: Gia Cát Trì, ngươi là một tên khốn kiếp!




Xác nhận sau khi thư không có vấn đề thì bước nhanh tới trước án kiện, đặt thư trước mặt Lam Minh.

Lam Minh không cầm, đầu vươn lên trên án nhìn, sau khi xem thì ngẩng đầu hoài nghi nói:

“Lễ vật? Lễ vật gì?

Ban Hải:

“Để thuộc hạ đi hỏi thăm cái này xem.

Lam Minh phất tay ý bảo đi nhanh đi, sau đó nhìn chằm chằm thư, suy nghĩ.

Ban Hải nhanh chóng ra khỏi phủ thành, đi từ cửa sau vào thẳng nhà trọ, vẫn chưa tới căn phòng của Gia Cát Trì ở trước đó mà là tới một góc phòng chứa đồ lặt vặt của nhà trọ.

Đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét một vòng, trong phòng chứa đồ lặt vặt, nhìn vào một chiếc rương đặt ở trong góc.

Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, một tên tiểu nhị của nhà trọ đi tới nhìn thấy gã ta thì đứng cửa chắp tay nói:

“Tổng quản!

Ban Hải phất tay, sau khi tiểu nhị lui đi thì nhanh chóng đóng cửa lại, bước nhanh đến trước cái rương, dời nó ra đè lên tạp vật ở xung quanh. Mở nắp rương ra nhìn, hơi nhíu mày phát hiện bên trong lại có một người đang nằm, sống chết không rõ.

Ở trên mặt người đó còn đính một cái mặt giả, phía sau mơ hồ nhìn thấy được khuôn mặt thật, chính là đệ tử họ Ngôn đã mất tích của Bách Xuyên cốc.

Tự tay sờ ở cổ đối phương, khí tức bình thường, chưa chết, là một người sống, chỉ là bị quản chế mà thôi.

Sau đó cầm lấy phong thư đặt trên ngực của người đó, mở ra xem nội dung bên trong thư, nhất thời sắc mặt đại biến.

Nhét thư vào trong ngực mình, nhanh chóng khép cái rương lại sau đó rời cái rương ra khỏi cửa, mang theo rương ra ngoài cùng.

Khiêng một cái rương lớn như vậy, muốn không để người khác thấy được cũng khó, nhận được sự chú ý từ tiểu nhị của nhà trọ, người trên đường xì xào bàn tán, không biết tổng quản đang chuyển thứ gì trở về, chỉ có điều cũng không có ai tham dự vào. Có người chủ động đi lên muốn hỗ trợ thì bị Ban Hải nói một tiếng “cút ngay” quát lùi.

Cửa sổ hơi hé ra, Yến Trục Thiên đứng gần cửa sổ nhìn trộm ra ngoài, nhìn thấy Ban Hải tự mình mang cái rương đi cũng yên lòng.

Mục đích y đích thân tới nơi này chính là muốn phòng ngừa kế hoạch lệch khỏi quỹ đạo, tình thế bây giờ đã hoàn toàn phát triển theo hướng mà y cần phụ trách, còn lại liền không tới phiên y quan tâm nữa.

Rời khỏi cửa sổ, mở rộng cửa ra, trả phòng rời đi.

Những người khác đều rút lui hết rồi, y là người rời đi cuối cùng, chỉ vì muốn tận mắt thấy một màn như vậy...

Cái rương đó Ban Hải không mang về phòng của Lam Minh mà ở cửa gian phòng hỏi Lam Minh một tiếng:

“Các chủ!

Lam Minh nhanh chóng xuất hiện đi theo phía sau gã, hai người cùng đi tới mật thất.

Cái rương được đặt trong mật thất, Ban Hải mở nắp rương ra.

Nhìn thấy người ở trong rương, Lam Minh hoài nghi nói:

“Đây là ai? Đây chính là lễ vật tặng cho ta?

Ban Hải móc thư trong tay áo ra đưa cho y.

Xem qua nội dung trong thư, mắt của Lam Minh vụt tắt ánh sáng, trong thần sắc thậm chí có vài phần hoảng loạn.

Thư đương nhiên là lấy danh nghĩa của Gia Cát Trì, trong thư nói Gia Cát Trì phát hiện ở bên trong nhà trọ dường như có người đang theo dõi gã, âm thầm hạ thủ bắt người lại sau đó vạch mặt giả lên nhìn thì phát hiện giống người từng quen biết, hình như là người đốc tra Phiêu Miểu Các của Bách Xuyên cốc.

Còn như có phải hay không, gã không nhớ rõ nhưng không dám mạo hiểm nữa, hoài nghi mình đã bại lộ, vì lý do an toàn nên đã rời đi trước.

Đương nhiên, cũng không quên nhắc nhở bên này, không biết đối phương có phải đã phát hiện việc Lam Minh và mình liên lạc với nhau hay không, nói chung đối phương dường như không chỉ có một người, bảo Lam Minh cẩn thận một chút, nếu như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì lập tức trốn sang chỗ Thiệu Bình Ba.

Người đốc tra của Phiêu Miểu Các? Lam Minh cầm thư trong tay có cảm giác sợ hãi đến da đầu tê dại, nhất là trong thư nói không biết có phải đã phát hiện ra Gia Cát Trì chạm mặt y hay không, càng làm cho y có cảm giác đổ mồ hôi lạnh.

Hiện tại xem như Lam Minh đã hiểu tại sao Gia Cát Trì lại đột nhiên rời đi, hóa ra là bị dọa sợ chạy.

Nuốt một ngụm nước bọt cúi người lấy tay sờ xem người trong rương còn sống hay không, Ban Hải ở bên cạnh nói một câu:

“Người còn sống!

Tự tay xác nhận còn sống, Lam Minh thẳng người lên thở dài một hơi nói:

“Cứu hắn tỉnh lại, lập tức hỏi rõ!

Lúc này Ban Hải nghe theo, người trong rương bị xách ra, sau khi thi pháp thư khí, đối phương mới yếu ớt tỉnh lại.

Trợn mắt lên thấy ngay hai người trước mắt, đệ tử họ Ngôn bỗng nhiên cả kinh, trước đó đang yên lành di chuyển trong nhà trọ, vừa đi qua góc rẽ đột nhiên bị người ta đánh ngất đi, bây giờ nhìn thấy Ban Hải mới phát hiện đã rơi vào tay bên nào.

Hắn ta không biết Lam Minh nhưng nhìn thấy Ban Hải đi bên cạnh đó, mà trên hai ống tay áo còn thêu kim văn giao long, còn có dáng vẻ trừng hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình thì đã đoán được là ai, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

Thấy hắn ta đã tỉnh lại, Lam Minh trầm giọng hỏi:

“Ngươi là ai?

Đệ tử họ Ngôn nào dám khai ra cái gì, ánh mắt cuống quýt lóe lên, mình bị bắt cũng không biết đồng môn thế nào, cái khác thì không dám xác định nhưng có thể biết trước được kết quả của mình, chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết. Thế nào cũng là một lần chết, hắn ta đã không còn gì để nói nữa.

Hắn ta thử thi pháp, không chút nào ngoài dự đoán, pháp lực đã bị quản chế.

Lam Minh túm áo đánh bốp một cái bạt tai, lại đẩy ra thở hổn hển gầm nhẹ:

“Khổ Thần đan, dùng Khổ Thần đan cho ta!

Không có một chút tính nhẫn nại nào, cũng không có thời gian kiên trì nói chuyện nữa, trực tiếp dùng chiêu tra tấn ngoan độc.

Bị một cái tát đánh cho miệng mũi chảy đầy máu, đệ tử họ Ngôn kinh hãi. Ban Hải đã bóp mồm hắn ta ra lấy một viên thuốc mạnh mẽ nhét vào miệng của hắn, nhanh chóng thi pháp hỗ trợ phát tán độc tính của Khổ Thần đan.

Nhanh chóng, đệ tử họ Ngôn liền ngã trên mặt đất kêu r3n thống khổ, không lâu sau liền suýt chút nữa xé rách mình, mười ngón tay cào vào cơ thể đến da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

Đứng nhìn, Lam Minh và Ban Hải đều mang vẻ mặt lo lắng, không có chút không đành lòng nào.

Đệ tử họ Ngôn không có nghị lực trác tuyệt trời sinh như Viên Cương cùng Tây Môn Tinh Không, rất nhanh liền không chịu nổi nữa. Trong sự đau khổ không gì sánh được chợt gào lên một tiếng bi thương:

“Ta khai!

“Hừ!

Lam Minh nghiêng đầu ra hiệu một cái, Ban Hải nhanh chóng tiến lên chế trụ người lại, nhét một viên giải dược vào miệng đối phương, nhanh chóng thi pháp giúp đỡ áp chế dược lực và độc tính mang tới sự đau khổ.

Sau một lúc lâu, đệ tử họ Ngôn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại trong sự đau khổ, nằm trên mặt đất thoáng thở phì phò, đã không còn ra hình người nữa.

Từ trên cao nhìn xuống, Lam Minh nhìn chằm chằm hung ác hỏi:

“Ngươi là ai?

Đệ tử họ Ngôn suy yếu lại bất đắc dĩ nói:

“Đệ tử Bách Xuyên cốc Ngôn Triển!

“Ngôn Triển?

Ban Hải hơi suy nghĩ, cả kinh nói:

“Các chủ, thuộc hạ từng chú ý tới danh sách, trong đám đệ tử của Bách Xuyên cốc tiến vào đội đốc tra Phiêu Miểu Các thật sự có cái tên này.

Lúc này Lam Minh giẫm một cước lên ngực Ngôn Triển, lạnh lùng nói:

“Vì sao lại ở chỗ này?

“Canh người...

Ngôn Triển hỏi đâu đáp đó, kể chuyện từ đầu chí cuối.

Chân tướng của chuyện đó vừa nói ra, Lam Minh gần như sợ đến hồn phi phách tán, ra lực đá kịch một tiếng, Ngôn Triển bị đá bay đụng vào tường, để lại trên tường một vũng máu, đụng phải tường làm đầu óc vỡ toang, rơi trên mặt đất co quắp vài cái liền không còn động tĩnh nữa.

Thở hồng hộc, vẻ mặt bất kham, phát hiện ra Gia Cát Trì đã hoài nghi đúng, hơn nữa chân tướng so với Gia Cát Trì lo lắng còn càng đáng sợ hơn.

Ban Hải cũng hoàn toàn luống cuống:

“Các chủ, làm sao bây giờ?

Có phần bị chuyện đột nhiên ngoài ý muốn phát sinh này làm cho bối rối, có nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, lúc này gã mới hiểu ra là do hai người mình sơ sẩy dẫn tới bại lộ.