Đạo Quân

Chương 1978: Nhân vật phong lưu còn phải nhìn hôm nay!




Vân Cơ đã hiểu, chính là bởi vì đã hiểu, khóe miệng mới nhịn không được co quắp một chút, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo không phát hiện ra, ngược lại nhớ ra gì đó, hỏi ngược một câu.

“Hồng Nương đâu? Sao mấy ngày này không thấy nàng chạy đến đây?

Vân Cơ nói.

“Không phải ngươi thường chê nàng lắm miệng sao? Để cho ngươi yên tĩnh còn không chịu được?

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói.

“Nàng yên lặng mấy ngày thật, ngược lại ta cảm thấy không được tự nhiên.

“Tiện!

Vân Cơ khinh bỉ nói một câu, nhưng mà vẫn nói ra chân tướng.

“Hình như gần đây nàng chú ý nhiều hơn đến chuyện tu luyện, gần như đang bế quan để tĩnh tu, nhờ ta xử lý một số chuyện. Nghe ý trong lời nói của Hồng Nương, nàng cách Kim Đan đỉnh phong viên mãn không xa, có lẽ muốn tu luyện ổn định giai đoạn này.

“A!

Ngưu Hữu Đạo cảm thấy ngoài ý muốn.

“Nói cách khác, nàng sắp bế quan đột phá Nguyên Anh Kỳ rồi đúng không?

Vân Cơ gật đầu, nói.

“Có lẽ vậy.

Ngưu Hữu Đạo có vài phần vui mừng, nói.

“Ta đã nói, với tính cách kia của nàng, sao lại tự nhiên chạy đi tu luyện.

Sau đó thở dài một tiếng, gật đầu.

“Đây là chuyện tốt.

Cũng đúng là chuyện tốt thật, nếu nữ nhân kia chậm chạp không chịu đột phá, viên Vô Lượng Quả kia để cho nàng cũng quá lãng phí rồi.

Sau đó hỏi ngược hại.

“Tình huống bên phía Quỷ Mẫu thế nào rồi?

Vân Cơ không biết hắn lại làm cái quỷ gì, nhưng biết hắn bỗng nhiên xem trong bên Quỷ Mẫu, tất nhiên là có tính toán, người này trốn trong mật thất nhỏ hẹp, ấp ủ một bụng mưu ma chước quỷ, chơi hết bốn phương tám hướng.

“Không xảy ra chuyện gì cả, vẫn theo lời nói của ngươi, âm thầm duy trì liên hệ theo định kỳ.

...

Khi quân Tấn toàn diện thủ thế, hai quân Tần, Tề rơi vào trạng thái giằng co.

Nếu như vẫn để nguyên như thế thì không phải là biện pháp, Quân Tấn có kho lúa nhiều, nhưng hai quân Tần, Tề lại chịu không nổi, nhưng đại quân chuẩn bị chiến đấu lại không dám nghỉ ngơi.

Dưới sự bất đắc dĩ, La Chiếu lao vào trung tâm quân Tề lần nữa, gặp mặt Hô Diên Vô Hận, trao đổi công việc tấn công.

Chỗ phòng tuyến của Quân Tần vốn là lãnh địa của Vệ Quốc, nhưng Cao Phẩm sắp xếp người phòng thủ quá vững chắc, làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần nuốt hận của Hô Diên Vô Hận trên Tam Đạo Pha chính là vết xe đổ.

Ý của La Chiếu là, mgăn chặn lực lượng chính diện, sau đó Hô Diên Vô Hận xuất quân đánh vào Tấn Quốc.

Nhưng cách đánh này bị Hô Diên Vô Hận từ chối.

Nói đến chỗ này, vậy thì không thể không nhắc đến sự bưu hãn của người dân Tấn Quốc, chỉ cần kẻ địch đánh đến nhà, vậy thì dân chúng sẽ dùng toàn bộ lực lượng bảo vệ nhà cửa, ngay cả nhưng ông già bà già cũng cầm cuốc đi lên đánh giặc ngoại xâm.

Đó cũng là lý do Tấn Quốc bị tấn công nhiều năm mà vẫn ngăn cản được bước chân của quân Tề, Vệ, cũng có thể nói rằng do địa hình hạn chế khuất ở trong một góc phía Tây, bên ngoài khó ép vào.

Quá nghèo, quá nghèo, hai từ này cũng đã khái quát tổng thể khắp Tấn Quốc.

Mà Tấn Quốc cũng vì nghèo quá nên cần phải thay đổi, đối mặt với hai nước Tề, Vệ phong tỏa, bọn họ có nhiều lần có ý đồ đối ngoại để khuếch trương cải thiện hoàn cảnh khốn khó.

Nghèo còn có một nguyên nhân khác, đó là vùng núi nhiều, giao thông không tiện, kinh mậu khó có thể thịnh vượng được.

Vì vậy, Tấn Quốc có nhiều người dân miền núi, mà tính cách của dân miền núi cũng biết rồi đấy, đại quân có đánh vào thì cũng khó tiêu diệt được hết.

Tấn quốc có thể tồn tại được trong hoàn cảnh khó khăn, tất nhiên là có nguyên nhân của nó.

Đối với điểm này, Hô Diên Vô Hận hiểu sâu trong lòng, rất rõ ràng, hắn lãnh binh đánh vào trong Tấn Quốc không phải một hai lần, nhưng cuối cùng đều vì nhiều lý do khốn khó mà phải triệt binh, nếu không gặp kẻ địch như Tấn Quốc, Hô Diên Vô Hận đã tiêu diệt Tấn Quốc từ lâu rồi.

Cũng vì nguyên nhân này, Cao Phẩm mới tập trung tinh lực bố trí phòng vệ ở Vệ địa.

Nhưng khi nhìn thấy Tấn Quốc kinh doanh khởi sắc với Vệ Địa, ngay cả một gốc rạ, thóc giống đều đã trồng xuống, chẳng lẽ còn muốn nhịn đến lúc đối phương đến thu hoạch luôn sao?

Tần Quốc đã bắt đầu gieo giống thóc, nhưng nếu Tây Bình Quan rơi vào tay Quân Tấn, bên Tần Quốc khó mà đưa tiếp tế được, nếu đi đường biển thì sẽ bị Tần Quốc dốc sức ngăn cản, mà vận chuyển bằng thuyền cũng không tiện.

Mà dân chúng phần lớn của Tề Quốc là chăn nuôi, không am hiểu trồng trọt, ôm chân phật tạm thời thì làm được gì, mà diện tích trồng trọt còn cần nguồn nước lớn, hệ thống tưới tiêu trên thảo nguyên mênh mông của Tề Quốc rất hiếm có, những năm qua Tề Quốc đều giao dịch trao đổi lương thực với Vệ Quốc, bây giờ lại bị quân Tấn bóp ch ết.

Chiến lược của Tấn Quốc rất rõ ràng, chính là muốn dùng chiến loạn để hao phí của cải của bọn họ, cuối cùng có thể dễ dàng thu thập hết.

Đối mặt với thế cục như vậy, cuối cùng Hô Diên Vô Hận và La Chiếu cũng quyết định đánh một lần, bọn họ không đánh không được, triều đình ở phía sau tạo áp lực quá lớn.

Tấn Quốc đánh hạ Vệ Quốc, chiếm thế thượng phong trên chiến lược, càng kéo dài lâu, càng bất lợi cho hai nước Tần, Tề, triều đình hai nước thấy vậy, tất nhiên sẽ tạo áp lực cho bọn họ nghĩ cách.

Một trận chiến đã kéo lên màn mở đầu, Quân Tần bỗng nhiên đánh lén phòng tuyến Quân Tấn, suýt chút nữa bị La Chiếu công phá, may nhờ Cao Phẩm nhanh chóng điều binh ngăn cản.

Cao Phẩm vừa điều động binh mã, Hô Diên Vô Hận lập tức phát động tấn công từ bên khác.

Nhưng phòng ngự tiền tuyến của Cao Phẩm được sắp xếp theo tam giác ngược “Kim Tước” kinh điển, hai điểm tiền tuyến kẹp cứ điểm, ở hậu phương có thể chi viện cho bất kỳ điểm tiền tuyến nào.

Phòng tuyến được bố trí theo tam giác ngược tương liên, như vậy thì hậu phương có thể nhanh chóng chi viện cho hai điểm tiền tuyến, chẳng những có thể dựa vào phòng ngự để tiết kiệm binh lực, mà lúc nào cũng có thể thành hình phòng tuyến.

Cao Phẩm chỉ huy hai đội nhân mã, cùng lúc chống lại thế công của hai quân Tần, Tề, nếu như bị công phá, quân địch vừa xông vào, tam giác ngược sẽ biến thành tam giác chính, hoặc trực tiếp biến thành giáp công bốn góc, có thể nói là phát huy vô cùng tinh tế trận pháp tam giác ngược này.

Dựa vào công sự lúc trước, chiếm được ưu thế từ địa lý, công thêm Tấn Quốc phải đối mặt với quy mô tấn công của hai nước mà vẫn không rơi vào thế yếu, thậm chí còn chiếm thế thượng phong, có được chỉ huy vững chắc như Cao Phẩm, Tần Quốc lấy một đánh hai vẫn vững vàng.

Sau trận chiến này, Cao Phẩm danh chấn thiên hạ.

Hô Diên Vô Hận liên thủ với La Chiếu lại công không phá được phòng tuyến của Cao Phẩm, có thể thấy được người trong thiên hạ nghĩ thế nào rồi đấy.

Triều đình Tấn Quốc rất phấn khởi, khen Thái Thúc Hùng anh minh, dù sao Cao Phẩm là do Thái Thúc Hùng đề bạt lên, dù cho Cao Phẩm từng nhiều lần bại trận dưới tay Hô Diên Vô Hận, Thái Thúc Hùng vẫn trọng dụng Cao Phẩm như cũ.

Mà Cao Phẩm cũng không làm cho Thái Thúc Hùng phải thất vọng, lần này hắn đã rửa sạch nhục nhã rồi!

Ngay cả chưởng môn Thái Thúc Phi Hoa của Khí Vân Tông cũng khen Thái Thúc Hùng, khen hắn là hoàng đế có ánh mắt, biết dùng người. Ở trình độ nào đó mà nói, Thái Thúc Hùng vốn là do Thái Thúc Phi Hoa nâng đỡ lên, nên lần này Thái Thúc Hùng đã cho Thái Thúc Phi Hoa nở mặt nở mũi.

Sau trận chiến này, cho dù bên trong Khí Vân Tông có ý kiến với Thái Thúc Hùng, hay triều đình có ý kiến với Cao Phẩm, tất cả đều biến mất.

Chuyện đến bây giờ có thể nhìn ra, năng lực chỉ huy tác chiến của Cao Phẩm, đã giữ cho Tấn Quốc chiếm thế thượng phong, muốn chiếm được lãnh địa hai nước Tề, Vệ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu như một tay Tấn Quốc nắm được kho lúa, tay kia nắm giữ nơi cung cấp chiến mã, Cao Phẩm có thể lập công lớn cho Tấn Quốc.

Trong lúc bấy giờ, danh tướng trong thiên hạ, không có ai có danh vọng như Cao Phẩm nữa, người đời có câu "Mông Sơn Minh, Tề Vô Hận" đã cũ rồi, Cao Phẩm đã đứng đầu ngọn gió, gần như lấn át được cả Mông Sơn Minh và Hô Diên Vô Hận.