Đạo Quân

Chương 1963: Chẳng lẽ ta không tốt sao?




Thiệu Bình Ba:

“Có thể tự do ra vào Thánh cảnh, có thể ở trong Thánh cảnh nắm giữ tình huống cặn kẽ của Ngưu Hữu Đạo, có thể bức tử Hồng Vận Pháp một trong ba Đại chấp sự của tiền trang xếp hàng đầu. Mà ở bên ngoài, vị này đặc biệt hiểu khá rõ ràng tình hình của Tây tam quốc, năng lực thăm dò tin tức phía Đông rõ ràng yếu kém. Còn nữa vài lần qua lại tin tức, về thời gian có thể có phán đoán, vị này chắc hẳn ở khu vực Tam quốc này. Căn cứ tần suất thời gian tin tức, có thể kết luận người này hẳn là ở lâu dài tại Tây tam quốc này.

“Kết hợp các loại trường hợp và dấu hiệu, ngươi cảm thấy có bao nhiêu người có thể phù hợp tất cả điều kiện này?

Thiệu Ba Tỉnh cân nhắc một hồi, nghi ngờ nói:

“Chắc hẳn Phiếu Miểu các có rất nhiều người phù hợp với các loại điều kiện này chứ?

Thiệu Bình Ba:

“Nhìn tưởng rất nhiều, nhưng người hoàn toàn phù hợp toàn bộ điều kiện thực sự không nhiều, thỏa mãn các điều kiện và hợp tình hợp lý... Hắn ta quay đầu lại mỉm cười

“Thử thì biết!

Thiệu Ba Tỉnh hỏi:

“Thử thế nào?

Thiệu Bình Ba:

“Không vội, đợi đến tối ta về rồi nói tiếp.

...

Bên trong hoàng cung Tần quốc, nghe được tin Ngọc Thương qua đời hai mẹ con Trang Hồng nhìn nhau

“Chết rồi.

Trong đại điện Trang Hồng chậm rãi dạo bước, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sầu lo.

Hạ Lệnh Phái phất tay bảo tất cả mọi người lui xuống đi tới bên tai Trang Hồng thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, bây giờ Hiểu Nguyệt các như rắn mất đầu.

Trang Hồng quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng nói:

“Ngươi muốn làm thế nào?

Hạ Lệnh Phái

“Không phải con trai muốn thế nào, mà là không biết bây giờ Hiểu Nguyệt các như thế nào.

Trang Hồng xoay người:

“Phái nhi, ngươi còn nhớ lời của thầy ngươi không?

Nhắc tới chuyện này, Hạ Lệnh Phái rơi vào im lặng.

Vẻ mặt Trang Hồng nghiêm túc nói:

“Tình huống trước mắt của Tần quốc ngươi cho rằng ngươi thật sự trở thành hoàng đế tay nắm thực quyền thì muốn làm thế nào thì làm hay sao? Ngươi lấy cái gì thay đổi cục diện? Hoàng Đế hư danh, chỉ có vẻ bề ngoài, cuối cùng vẫn là thực lực, có thực lực không làm Hoàng Đế thì thế nào? Bắt đầu từ lúc vi nương gả cho phụ thân của ngươi đã được tôn làm hoàng hậu, qua nhiều năm như vậy, quá rõ ràng mùi vị của hư danh là gì rồi. Ngươi đừng quên, Ngọc Thương là chết rồi, nhưng Hiểu Nguyệt các vẫn còn ở đó.

“Ai!

Hạ Lệnh Phái buông tiếng thở dài, vẻ mặt hơi u ám.

...

Phủ thành Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ đã trở về, còn Viên Cương thì bị Quải Đạo đuổi về núi Yêu Ma.

Quản Phương Nghi vừa nghe được tin tức bọn họ trở về, lập tức thu thập đồ đạc chui vào Vân Cơ kia.

Đi gặp Vân Cơ là giả, gặp Ngưu Hữu Đạo là thật, trong mật thất vừa nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi sửng sốt, xoay quanh Ngưu Hữu Đạo một vòng, đánh giá từ trên xuống dưới.

Ngưu Hữu Đạo hơi không dễ chịu, lạnh lùng nói:

“Làm gì vậy?

Quản Phương Nghi dừng lại, cảm thấy kỳ lạ nói:

“Định hẹn Hầu Tử, ngươi làm sao thì cũng bị đỏ lên rồi, bị Hầu Tử làm sao?

Ngưu Hữu Đạo hờ hững nói:

“Phơi nắng trong sa mạc, phơi nắng đến đỏ là chuyện không bình thường sao?

Phốc... Vân Cơ ngồi bên cạnh luôn lãnh đạm, nghe nói như thế cũng không thể nhịn được, cố nén cười.

Nàng ta phát hiện vị đạo gia này quả thật khá là quan tâm tới hình tượng của mình, chuyện như vậy có cái gì phải giấu chứ, sợ trở thành chuyện cười của người bên dưới, ảnh hưởng đến uy tín của mình?

Quản Phương Nghi lập tức nhìn ra phản ứng của Vân Cơ, ý thức được chuyện này chắc chắn không giống như lời Ngưu Hữu Đạo nói, ánh mắt lại nhanh chóng nhìn cổ của Ngưu Hữu Đạo, đột nhiên đưa tay, kéo cổ áo của hắn lôi ra ngoài, sau đó nhón chân lên nhìn vào bên trong.

Ngưu Hữu Đạo thẹn quá hóa giận, vội vàng đưa tay đẩy nàng ta ra, khiển trách:

“Tật xấu này ở đâu ra?

Vẻ mặt Quản Phương Nghi mang theo vẻ chế nhạo:

“Đạo gia, ngươi nói phơi nắng đỏ, quần áo bên ngoài phơi nắng đỏ thì cũng thôi đi, làm sao mà ở bên trong quần áo cũng phơi đỏ như vậy, chắc hẳn ngươi đã c ởi sạch lúc ở trong sa mạc Thái Dương phải không?

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Ngươi biết cái gì?

Quản Phương Nghi hất cằm, ra hiệu nói:

“Mặt trời bao lớn chứ, ngay cả tóc cũng bị phơi xoăn luôn rồi?

Ngưu Hữu Đạo không nhịn được nói:

“Có việc thì nói, không có chuyện gì đừng kiếm chuyện.

Thật sự màu da trên người đã không còn đỏ như vậy, phai nhạt nhiều hơn lúc mới bắt đầu, muốn hoàn toàn khôi phục trở lại bình thường đoán chừng cần phải có chút thời gian.

Quản Phương Nghi đi tới bên cạnh Vân Cơ, kéo cánh tay Vân Cơ

“Vân tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?

Lập tức ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vân Cơ, có ý cảnh cáo.

Vân Cơ mới không sợ hắn, hắn không giở trò tàn nhẫn còn thôi, nhất định phải bày ra bộ mặt kia, vậy thì nàng sẽ không khách sáo, lạnh nhạt nói:

“Cũng không có gì, chỉ là bị sét đánh thôi.

Quản Phương Nghi ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe lầm

“Bị sét đánh? Làm sao lại bị sét đánh chứ?

Vân Cơ:

“Chuyện này, ngài phải hỏi bản thân hắn đi.

Nàng ta còn không đến mức thuận miệng nói ra chuyện Giới thứ năm.

“Thật sự là bị sét đánh? Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt mới mẻ, thấy dáng vẻ bực mình của Ngưu Hữu Đạo, rõ rồi, chắc hẳn đây là sự thật, nhất thời cười vui khôn tả:

“Đạo gia, ngài đây là làm chuyện thất đức cỡ nào mới có thể bị trời đánh? Nói một chút xem chuyện gì xảy ra vậy?

Trong quan niệm phổ biến của người đời, bị sét đánh chính là đã làm nhiều chuyện xấu gặp báo ứng, chuyện này làm sao khiến bà ta không vui cho được?

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Không hiểu thì đừng nói mò. Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì cút!

Sau khi Quản Phương Nghi ngưng cười, dường như thật sự có chuyện cười không nổi, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:

“Chuyện của Tây Môn Tình Quang, ngài có nghe nói không?

Ngưu Hữu Đạo do dự nói:

“Y làm sao? Không phải y ở bên phía Vô Tâm sao? Có chuyện gì ngoài ý muốn rồi?

Lần này hắn ra ngoài không mang theo cánh vàng truyền tin, hơn nữa chuyến đi này bí mật, không có liên hệ với những người khác.

Nghe hắn vừa nói như thế, Quản Phương Nghi biết hắn còn chưa biết, than thở nói:

“Tây Môn Tình Không chết rồi, y còn g iết chết Ngọc Thương!

Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ đều sửng sốt, cho dù là ở trong quan niệm của Vân Cơ, Tây Môn Tình Không là một cao thủ lợi hại, trước khi nàng chưa đột phá cảnh giới Nguyên Anh, nàng tự nhận mình không phải là đối thủ của Tây Môn Tình Không.

“Ngọc Thương cũng chết...

Vẻ mặt của Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêm túc, ở trong mắt hắn Tây Môn Tình Không không quan trọng bằng tác dụng của Ngọc Thương, cuối cùng nhịn không được truy hỏi:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Tây Môn Tình Không ở chỗ Vô Tâm chưa được bao lâu đã lén rời khỏi Tề kinh. Là do sứ thần Bách Khoan Nguyên trú ở Tề Kinh, lặng lẽ dẫn y đi. Phỏng chừng là muốn lợi dụng Tây Môn Tình Không, kết quả sau khi ra khỏi thành không bao lâu Bách Khoan Nguyên đã bị Tây Môn Tình Không g iết chết. Chuyện này gây ra động tĩnh khá lớn. Sau đó, Tây Môn Tình Không một tay nắm kiếm cưỡi vật cưỡi xông vào trong doanh trại của Tề quốc.

Quản Phương Nghi đem tin tức thu thập gần đây từ đầu đến cuối nói rõ cho Ngưu Hữu Đạo biết, cứ nói đến lúc Tây Môn Tình Không ngã xuống chết mới thôi.

Dứt lời, bên trong mật thất yên lặng một hồi.

Sau một lúc lâu, Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, vô cùng xúc động nói:

“Có thể một kiếm phá Thiên Kiếm Phù, đệ nhất cao thủ Đan bảng quả nhiên là danh bất hư truyền!

Hắn đã vượt qua Thiên Kiếm Phù, biết rõ uy lực của Thiên Kiếm Phù lớn bao nhiêu, bằng tu vi của hắn thêm vào công pháp huyền diệu, chỉ có thể là chặn trên chặn dưới, mỗi lần sau khi chặn qua đều bị thương không nhẹ, nhưng mà Tây Môn Tình không lại có thể một kiếm phá không, một kiếm phá phù chém giết Thi Phù giả, thực lực này thực sự là làm người ta líu lưỡi.

Vân Cơ cũng than nhẹ:

“Thiên phú tu hành như vậy, lại xem thường mạng sống bản thân, không khỏi đáng tiếc mà.

Ngưu Hữu Đạo cũng tiếc hận nói:

“Có phải người bướng bỉnh như vậy mới có thể tu hành đại pháp được hay không?