Đạo Quân

Chương 1958: Bảo Mộ (1)




Vân Cơ nhìn chằm chằm tấm biển, nói thầm:

“Chữ viết giống với ở nhân gian... Đại Lôi Âm Tự! Cái tên thật là khí phái!

Viên Cương đột nhiên thử hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu:

“Đạo gia, Đại Lôi Âm Tự này là Đại Lôi Âm Tự kia sao?

Nếu như đời trước chắc chắn gã sẽ cho rằng là giả, nhưng sau khi đi tới thế giới tu hành này, tận mắt thấy được những việc quỷ quái thì gã cũng không có nắm chắc.

Ngưu hữu Đạo:

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Viên Cương:

“Lẽ nào nơi này chính là nơi trong truyền thuyết? Nếu là thật, Phật Pháp vô biên trong truyền thuyết sao lại biến thành như vậy?

Vân Cơ quay đầu lại hỏi:

“Truyền thuyết gì? Sao ta chưa nghe nói tới?

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu thể hiện mình cũng không hiểu, cũng cau mày lẩm bẩm:

“Trầm Phật địa... Trầm Phật địa... cách giải thích này quả nhiên có chút đạo lý...

Buông tiếng thở dài, lại ngắm nhìn bốn phía:

“Mọi người quan sát xa hơn xem xem có thể phát hiện ra gì nữa không.

Ba người tách ra đi tìm kiếm.

Nhưng đều không tìm được cái gì hữu dụng, thứ then chốt đã có nhưng ba người đều khó nhìn ra manh mối gì.

Cuối cùng, ba người tập hợp lại trước vực sâu vạn trượng nứt ra ở giữa ngọn núi, gió trời thổi vù vù.

Vân Cơ chợt bay lên không, quan sát từ trên cao một lúc rồi hạ xuống, thán phục nói:

“Không chỉ mình ngọn núi này mà toàn bộ dãy núi vắt ngang dường như bị sức mạnh gì đó bổ ra. Dãy núi rộng chừng trăm dặm như bị chặt nứt, đó sẽ là một đòn kinh thiên động địa bậc nào, nếu thật là như thế không khỏi quá khó có thể tưởng tượng được, thực lực này sợ là có thể hủy thiên diệt địa!

“Đi! Đi xuống xem một chút.

Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống dưới vực sâu vạn trượng, tự mình nhảy xuống đầu tiên.

Vân Cơ thì túm lấy cánh tay của Viên Cương, cũng nhảy xuống theo.

Bên dưới vực sâu vạn trượng, ba người đi một lượt, nhưng vẫn chưa phát hiện được vật gì có giá trị. Nơi đây giống như một chỗ bị một lực lớn chém ra mà thôi.

Sau đó ba người lại quay trở về đỉnh núi, một lần nữa nhìn quanh thế giới này. Ba người phát hiện càng thăm dò càng cảm thấy nghi ngờ, không biết rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết xảy ra lúc nào.

Tóm lại ba người có thể cảm nhận được biến cố của thế giới này chắc hẳn đã xảy ra từ cách đây rất xa xôi.

Từ một ít dấu vết tang thương có thể nhìn thấy được, vượt xa thời đại Vũ Triêu, chỉ là không biết vợ chồng Thương Tụng có liên quan gì với những thứ này hay không.

“Xử lý bức hoành phi kia một chút đi.

Ngưu Đạo Hữu đang đứng suy tư bên vách núi bỗng nhiên quay đầu lại nhắc nhở một tiếng.

Viên Cương hiểu ý của hắn. Sau này Đoạn Ô Thường có thể sẽ đến đây, nếu không xử lý hai bức hoành phi kia, người có kinh nghiệm một chút sẽ có thể nhìn ra được có người đến đây đụng tới nó.

Viên Cương rất có kinh nghiệm xử lý những thứ này, hắn ta xoay người đi xử lý.

Mà Ngưu Đạo Hữu lại tìm kiếm bên trong đống phế tích, cuối cùng hắn tìm được một trụ đá bị cắt đứt, tiến hành đánh bóng, khắc chữ, khắc hoa văn.

Vân Cơ nhìn ngó xung quanh bước tới, phát hiện hắn đang làm cái này, nàng ta nhìn một hồi không hiểu hỏi:

“Ngươi đang làm gì vậy?

“Làm món đồ chơi nhỏ.

Ngưu Đạo Hữu đang tập trung làm, thuận miệng đáp lại một câu.

Vân Cơ nhìn kỹ xem hắn đang giở trò quỷ gì, nhưng vẫn không hiểu hắn đang làm gì. Nàng ta chỉ xem hiểu hai chữ khắc ở trên: Bảo Mộ

Lại nhìn hoa văn hắn điêu khắc, là một bức tranh vẽ, nhìn tiếp thì thấy trên đó có một số người đang khuân vác món đồ chôn cất gì đó, cái này kết hợp với cái tên “Bảo Mộ” đúng là tên như ý nghĩa, bọn họ đang chôn cất món bảo bối gì đấy.

Vân Cơ hơi cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới vị này còn có bàn tay làm thủ công tinh xảo như thế, chỉ là càng xem càng cảm thấy hồ đồ. Nàng ta nhịn không được lại hỏi thêm một câu:

“Rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Ngươi sẽ hiểu thôi.

Không lâu sau Viên Cương trở lại, thấy thế cũng hỏi:

“Đạo gia, đây là cái gì?

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Cho ngươi đấy.

Viên Cương ngạc nhiên hỏi lại:

“Cho ta?

Trong lúc nói chuyện, Ngưu Đạo Hữu đã làm xong. Lúc đứng dậy, hắn vỗ vỗ khúc trụ đá kia nói:

“Mang đi.

Sau đó hắn lại nhìn chung quanh:

“Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có như vậy, chắc hẳn không có vấn đề lớn, bên ngoài chúng ta rời đi quá lâu không thích hợp lắm. Đi thôi, trở về thôi.

Viên Cương không nói hai lời, khiêng nửa khúc trụ đá kia trên vai, chụm môi phát ra tiếng kêu “Ô, ô, ô”.

Ba con chim Tuyết Vũ đậu ở phía xa đều vỗ cánh bay lên, lướt về phía ba người, ba người nhảy lên, thuận thế bay lên bầu trời...

Một đường bay xa, một lần nữa đáp xuống biên giới sa mạc, cũng nhìn thấy tòa đài cao dễ thấy trên mặt đất kia.

Lúc gần tới, Ngưu Đạo Hữu thả người xuống, sau đó Vân Cơ cũng nhảy xuống.

Viên Cương lại điều khiển chim Tuyết Vũ lao xuống.

Ngưu Đạo Hữu rơi xuống chóp đỉnh Kim Tự Tháp, Vân Cơ cũng bay xuống theo. Lúc chim Tuyết Vũ lướt qua, Viên Cương thuận thế rơi bên cạnh hai người, lại ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, ba con chim Tuyết Vũ bay ngược lên bầu trời, từ đó tự do rời đi.

Sau khi nhìn theo ba con chim Tuyết Vũ rời đi, hắn ta quay đầu lại phát hiện Ngưu Đạo Hữu lại đang đưa tay ra dò xét cái rãnh của chóp đỉnh. Vân Cơ hãi hùng khiếp vía nói:

“Ngươi lại muốn làm gì hả? Vẫn chưa bị sét đánh đủ phải không?

Đúng là hết chuyện để nói mà, Ngưu Đạo Hữu liếc một cái, mặc kệ nàng ta, tiếp tục giơ tay dò xét.

Từ thủ pháp của hắn, Viên Cương nhìn thấy hắn đang đo kích thước.

Đợi một lát, Ngưu Đạo Hữu giơ tay đòi khúc trụ đá lúc nãy, sau đó gác lên đ ỉnh đá vuông, rút kiếm trong tay, leng keng một tiếng bắt được một mặt điêu khắc bị gãy vỡ kia.

Lúc bắt đầu Vân Cơ và Viên Cương không hiểu ý gì, sau khi nhìn thấy đường viền xuất hiện, hai người mới hiểu ra. Gã này là đang đối chiếu cái rãnh để làm cái mấu nối.

Hắn muốn dựng khúc cột này lên đây? Ánh mắt Vân Cơ lóe lên, lại nghĩ tới bức vẽ khắc trên trụ đá, còn có hai chữ “Bảo Mộ” đột nhiên hiểu ra, nàng ta kinh ngạc nói:

“Ngưu Hữu Đạo, ngươi lại muốn hại ai?

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu ai tới đây khi nhìn thấy điêu khắc trên trụ đá này sẽ lầm tưởng đài cao này là nơi chôn dấu bảo bối, chắc chắn sẽ mạnh mẽ mở ra.

Mà hậu quả của việc mạnh mẽ mở ra là gì? Từ việc Ngưu Hữu Đạo bị sét đánh qua có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Vân Cơ nói:

“Ngươi muốn dụ dỗ ai đến đây, sau đó lợi dụng uy lực của trận này tru diệt hắn ta?

Ngưu Hữu Đạo vừa bận rộn vừa cười lạnh nói:

“Ta ăn no rửng mỡ còn tạm được, ngươi nói dụ dỗ ai đây?

Vân Cơ:

“Đoạn Ô Thường.

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Đoạn Ô Thường không cần dụ dỗ. Hắn ta biết cách vào đây, hắn ta cũng biết đài cao này là gì? Chiêu này không có tác dụng với hắn ta. Tạm thời cũng không tiện cho những người khác của Cửu Thánh biết, nếu không bất kể là ai vào đây, đều phải thông qua Hầu Tử, đây là đưa Hầu Tử về Quỷ Môn quan.

Vân Cơ ngờ vực:

“Vậy ngươi thần thần quỷ quỷ làm cái này để làm gì?

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Vân đại tỷ, ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống Hồng Nương. Chuẩn bị thêm một chút phòng ngừa chuyện không may.

Vân Cơ vẫn không rõ.

Sau khi làm xong trụ đá, Ngưu Đạo Hữu ôm trụ đá đứng thẳng, cái mấu được sửa chữa lại chầm chậm nạm vào vị trí rãnh, sau khi bỏ tay ra kích cỡ vô cùng thích hợp, trụ đá dài khoảng ba thước đứng vững trên đá vuông của đỉnh tháp.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Ngưu Đạo Hữu lại rút trụ đá ra, cánh tay đột ngột bị rút ra khiến cho trụ đá lập tức nghiêng đổ.

Vân Cơ và Viên Cương đều sửng sốt, trơ mắt nhìn trụ đá từ trên bậc tháp một đường lăn xuống, cuối cùng theo quán tính nhảy lên đập xuống sa mạc.

Hai người quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, không biết rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

Ngưu Đạo Hữu lại nói với Viên Cương:

“Nhớ rõ vị trí rơi xuống.

Viên Cương không biết ý gì, nhưng biết rằng hắn làm như vậy chắc hẳn có nguyên nhân, hắn ta liền so sánh quan sát vị trí rơi xuống của trụ đá một lát, sau khi xác định xong hắn ta gật đầu nói:

“Nhớ kỹ rồi.