Nhìn thấy người xa lạ ngồi xổm ở trước mắt, hắn cho rằng bản thân còn ở trong thẩm vấn, trong ánh mắt lộ ra hung ác như dã thú, vung cánh tay lên đánh!
Đùng!
Ngưu Hữu Đạo bắt được tay hắn, tuy tỉnh táo nhanh, nhưng vẫn quá suy yếu, bị Ngưu Hữu Đạo ném trở về.
“Ơ! Còn có khí lực đánh người, tinh thần không tệ lắm nha.
Vừa nghe được thanh âm này, nhìn lại ánh mắt đối phương, Viên Cương sửng sốt.
“Đạo...
Mới mở miệng, dường như trong nháy mắt cảnh giác, nhìn chung quanh, không biết thân ở nơi nào, nhìn thấy Phùng Quan Nhi hôn mê, cũng nhìn thấy Triệu Hùng Ca, lúc này mới yên tâm gọi ra.
“Đạo gia, ngươi làm sao... nơi này là nơi nào?
Nhớ tới mình còn ở trong giam cầm, chẳng biết vì sao sẽ xuất hiện ở đây, cũng không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo có thể xuất hiện ở trước mắt mình.
Ngưu Hữu Đạo thu hết phản ứng của hắn vào đáy mắt, cười lạnh.
“Xem ra còn không có hồ đồ.
Trong tay bóp nát một viên thuốc, bóp miệng đối phương, nhét Thiên Tế Đan vào miệng, lòng bàn tay vỗ một cái, Thiên Tế Đan chui vào bụng đối phương.
Có thể nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, đối với Viên Cương nhận hết dày vò mà nói, thực sự là rất mừng rỡ, còn tưởng đời này sẽ không còn được gặp lại.
Không để ý tới Phùng Quan Nhi là chuyện gì xảy ra, bị đồ vật nuốt xuống k1ch thích, muốn giẫy giụa bò lên, nhưng bàn tay đau đớn làm hắn khó chịu, th ở dốc nói:
“Đạo gia, này là chuyện gì xảy ra?
“Đừng! Ngươi ngưu bức như vậy, ta làm không nổi Đạo gia của ngươi!
Ngưu Hữu Đạo âm dương quái khí, tay cũng không thành thật, một ngón tay trực tiếp đâm vào địa phương kim thép xuyên qua, hơn nữa là dùng sức c ắm vào, dáng vẻ không lưu tình chút nào.
Triệu Hùng Ca lạnh cả răng, cảm thấy đau giúp Viên Cương.
“Ừm...
Viên Cương cũng đau rên lên một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ.
“Nha, Hầu Tử ngươi là hảo hán làm bằng sắt, cũng sẽ sợ đau! Không thể a, có phải ta nhìn lầm hay không?
Dường như thật nhìn lầm, ngón tay dùng sức qua lại.
Viên Cương dùng sức cắn răng, không để cho mình phát ra thanh âm thống khổ.
Rút ngón tay ra, vỗ vỗ mặt Viên Cương.
“Không tệ! Quả nhiên là hảo hán.
Duỗi tay, nắm tay của Viên Cương lên, đưa đến trước mặt cho Viên Cương xem.
“Hảo hán cho ai xem? Đẹp lắm sao? Lại nhìn ngươi một chút, tay chân đều tàn, đều phế bỏ, sau này chuẩn bị bò trên đất hay ngồi xe lăn giống như Mông Sơn Minh?
Đùng!
Một cái bạt tai đánh mạnh lên mặt Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo quát.
“Đầu óc của ngươi bị nước vào? Ta xem là nước tiểu vào nha!
Trên đời này có thể đánh hắn không lên tiếng, có thể đánh hắn mà hắn không dám hoàn thủ, cũng chỉ có vị trước mắt này.
Hắn không ngốc, đến lúc này sao có thể không biết, là Đạo gia xuất thủ cứu hắn.
Dường như mỗi lần đều là như vậy, trước đây cũng vậy, mỗi khi tính mạng hắn như ngàn cân treo sợi tóc, nhiều lần đều là Đạo gia kéo hắn trở về.
Rất hiển nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn vốn tưởng rằng mình không sống được, không nghĩ tới lại là Đạo gia cứu hắn, thật không biết Đạo gia dùng biện pháp gì cứu hắn từ trong tay Cửu Thánh ra.
Nhưng hắn minh bạch, Đạo gia chính là Đạo gia, Đạo gia tự có biện pháp của Đạo gia, nếu không thể làm việc người khác không thể, sao sẽ là Đạo gia!
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại đưa tay chụp tới, nắm cánh tay của Phùng Quan Nhi lôi qua.
“Nhìn cho kỹ, người ngươi muốn, ta mang đến cho ngươi rồi, lại có thể thế nào? Để nàng và người tàn phế như ngươi song túc song phi sao? Ngươi không buồn nôn, nhưng người ta buồn nôn nha!
Viên Cương:
“Đạo gia, không phải như ngươi nghĩ.
Ngưu Hữu Đạo nổi giận.
“Vậy là loại nào? Đừng cùng ta nới tới cái đạo lý rắm thí của ngươi! Ngay cả mình cũng không gánh nổi, ngươi có tư cách gì làm bậy?
Dứt lời vung cánh tay, bỏ qua Phùng Quan Nhi, thở phì phò đi tới đi lui.
Nếu như chỉ trọng thương thì thôi, tàn phế, vậy mà thành tàn phế, hắn thực là lửa giận khó tiêu.
Viên Cương cúi đầu không nói, biết mình thật làm Đạo gia tức giận.
Triệu Hùng Ca nhìn Ngưu Hữu Đạo, lại nhìn Viên Cương, cũng thực phục Viên Cương, có đủ hùng hổ, cũng đủ ngu ngốc, lại dám chính diện đối kháng Lữ Vô Song, lại còn giết đồ đệ của Lữ Vô Song, lá gan phải mập đến mức nào mới có thể làm được?
Cũng may Ngưu Hữu Đạo nghĩ biện pháp cứu viện, nếu không mạng của tên thô lỗ này nhất định sẽ nằm lại ở trong Thánh cảnh.
Đương nhiên, Triệu Hùng Ca hắn cũng không có tư cách nói Viên Cương cái gì, nhớ năm đó Triệu Hùng Ca hắn không phải cũng bởi vì nữ nhân mà mất đi lý trí, biết rõ không thể ở cùng Thánh nữ Ma giáo, nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế lại tình cảm của mình.
Ngưu Hữu Đạo chung quy là người có lý trí, biết sự tình đã như vậy, phát hỏa cũng vô dụng, nhất định phải đối mặt.
Ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, lại xoay người đi trở về bên cạnh Viên Cương, lạnh nhạt nói:
“Tàn tốt, tàn, sau này cứ đàng hoàng ở lại Yêu Ma Lĩnh đi.
“Yêu Ma Lĩnh?
Viên Cương trố mắt ngẩng đầu, lại nhìn bốn phía.
“Ô Thường cụ thể là làm sao bãi bình sự tình này, trước mắt ta còn không rõ lắm, bất quá Ô Thường có thể mang ngươi ra, nguy hiểm của ngươi hẳn là tạm thời đã qua.
Ngưu Hữu Đạo nói xong chỉ về phía Phùng Quan Nhi.
“Người ngươi muốn, ta cũng mang đến cho ngươi, an tâm ở lại nơi này, Lữ Vô Song còn chưa hết giận đâu, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Ô Thường, đừng chạy loạn, bằng không còn không biết sẽ xảy ra sự tình gì.
Quay đầu lại nhìn Triệu Hùng Ca nói:
“Triệu sư thúc, sau này làm phiền ngài giúp ta trông hắn.
Triệu Hùng Ca:
“Ta?
Ngưu Hữu Đạo:
“Sự tình tiện thể nha.
Triệu Hùng Ca khẽ lắc đầu.
“Thánh nữ giao phó, ta đã hoàn thành, Ô Thường lấy được đồ vật, ta cũng giải thoát, ta có khả năng sẽ rời khỏi Yêu Ma Lĩnh.
Ngưu Hữu Đạo ngoài ý muốn.
“Đi đâu?
Triệu Hùng Ca:
“Tấn, Vệ đại chiến, Thượng Thanh Tông tổn thất thảm trọng, đang là thời điểm cần người, ta muốn trở về Thượng Thanh Tông thử xem.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi cho rằng Đường Tố Tố có thể tiếp nhận ngươi?
Triệu Hùng Ca:
“Thử một chút xem sao, thực sự không được, ta sẽ thủ ở bên cạnh Thượng Thanh Tông, ta nợ Thượng Thanh Tông quá nhiều.
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu ngươi thật vì Thượng Thanh Tông, thì tốt nhất ở lại trong này đi.
Triệu Hùng Ca không biết hắn lại có ý nghĩ gì, hỏi:
“Vì sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Tâm tình của sư thúc ta có thể lý giải, nhưng sự tình đến một bước này, trong gió trong sóng ngươi ta đều khó có thể không đếm xỉa đến. Thượng Thanh Tông hưng suy không phải nhất thời, ngươi hẳn phải biết Ô Thường lấy được đồ vật, mục đích đã đạt đến, Xem ảnh 1 ngươi và Thượng Thanh Tông sẽ là kết cục gì, hiện tại ngươi chạy về Thượng Thanh Tông có ý nghĩa sao?
Triệu Hùng Ca than thở:
“Ta tiếp tục lưu lại đây có ý nghĩa sao, tiếp tục làm sâu rượu sao?
Ngưu Hữu Đạo chỉ Viên Cương:
“Hiện tại hắn thành Thánh tử, bất tiện về Nam Châu, mà này cũng là cơ hội Ô Thường cho, không ngại thuận thế kinh doanh Ma giáo. Hắn không quen hư ngôn, đối nhân xử thế lại thường xuyên ngớ ngẩn, ngươi quen thuộc Ma giáo, lưu ở nơi này giúp hắn một tay, tiện thể có thể trông hắn, có sự tình gì đúng lúc liên hệ ta.
Thánh tử? Viên Cương không biết bọn hắn nói thứ gì.
Triệu Hùng Ca đã hiểu ý tứ của hắn, yên lặng gật đầu.
“Nơi đây ta không thích hợp ở lâu, đi trước.
Ngưu Hữu Đạo nói xong liếc nhìn Viên Cương, cũng là nói cho Viên Cương nghe.
Viên Cương nhớ tới sự tình gì, vội vàng hô:
“Đạo gia, Lữ Vô Song muốn Hạt Hoàng.
Ngưu Hữu Đạo hờ hững nói:
“Sự tình này ta nghe nói qua.
Viên Cương:
“Ta ở Vấn Thiên Thành bị người của nàng mang về Vô Song Thánh Địa trước, nàng không phải bắt ta hả giận, Lữ Vô Song lặp đi lặp lại dằn vặt ta, mục đích chỉ có một, chính là muốn ta gọi Hạt Hoàng ra!
Hắn là người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo trường kỳ phụ trách xử lý tình báo, đối với tình báo có nhạy cảm nhất định, cũng biết rõ đối với người quyết định như Ngưu Hữu Đạo mà nói, đúng lúc có được tin tức hữu dụng sẽ mang ý nghĩa gì.
Ngưu Hữu Đạo híp mắt, cùng Triệu Hùng Ca quay đầu nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra ý vị sâu xa.