Đạo Quân

Chương 1902: Chó điên




Bị Viên Cương cắn vào cổ họng, giọng nói rõ ràng đã thay đổi, trở nên khàn khàn.

Keng! Kim thép trong tay gõ một cái:

“Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có thể triệu hoán Hạt Hoàng ra không?

Ánh mắt của Viên Cương chợt nhìn chăm chú về phía phía sau nàng:

“Bọn họ là ai?

Người nào? Hoa Mỹ Như lập tức quay đầu nhìn lại, không thấy cái gì, đột nhiên nhận thấy không bình thường, vì nàng ta nghe thấy tiếng xé gió ở phía sau. Lúc mạnh mẽ quay đầu lại, kim thép trong tay đã nhanh chóng cắ m vào.

Nàng ta đã thấy Viên Cương thoát khốn từ trong kén tằm, đang vồ về phía mình, kim thép không chút do dự đâm thẳng vào cánh tay của Viên Cương.

Nhưng Viên Cương còn ác hơn so với nàng ta, tóc tai bù xù mà đến, như ác ma thoát khốn, không trốn không né, xuất thủ lại vừa nhanh vừa độc, mặc kệ kim thép sắc bén xuyên vào cánh tay, trực xuyên thấu xương cánh tay. Năm móng lộn lại bắt được cổ tay của Hoa Mỹ Như, kéo người điên cuồng túm về phía mình.

Hoa Mỹ Như kinh hãi, hiểu gã cậy mạnh khác thường, biết sau khi bị tóm được sẽ có hậu quả gì.

Thân thể không đềuphòng bị đánh úp, một tay cầm mấy kim thép thuận thế mạnh mẽ đâm về phía bụng của Viên Cương.

Phập! Kim thép đâm vào bụng không có chỗ né, gã tùy ý để nó chọc vào, vung kiếm về phía cổ của nàng ta.

Lối đánh liều mạng như này là loại gì đây? Hoa Mỹ Như nghĩ tới cái miệng đầy máu kia hai chân như nhũn ra, kinh hồn phách tán, muốn uốn người tránh né nhưng đã muộn. Mới vừa xoay người liền bị Viêm Cương bóp cổ.

Tu sĩ nào có ai có thể liều mạng vật lột đánh ở khoảng cách gần như vậy, Hoa Mỹ Như căn bản không thích ứng được, cũng không am hiểu chuyện này, nhưng Viên Cương lại am hiểu.

Một tay bị bắt, cái cổ lại bị tóm, Hoa Mỹ Như liều mạng thi pháp chống đỡ bảo vệ chỗ yếu hại, đồng thời thi pháp vung khuỷu tay, điên cuồng tấn công thân thể Viên Cương ở phía sau.

Mỗi khi nện một cái, Viên Cương bị kim thép đâm vào bụng rồi máu tươi tuôn ra theo, nhưng gã vẫn sống chết không thả, hai chân nhảy lên thuận thế kẹp eo của Hoa Mỹ Như, leo trên eo nàng ta như ếch vồ mồi. Hai người đồng thời ngã đập từ trên tảng đá xuống dưới mặt đất.

Thủ vệ ở cửa động đang hành lễ với người tới. Lữ Vô Song tới, còn có cả một lão thái bà tóc bạc mi mắt bạc, ngay cả khuôn mặt cũng màu trắng bệch, lưng còng chống gậy, chính là Tuyết bà bà.

Tiếng động của kinh biến phát sinh làm mấy người đều nhìn lại, kinh hãi.

Xoay người trên đất, Viên Cương liều mạng muốn bẻ gãy cổ của Hoa Mỹ Như, Hoa Mỹ Như tập trung pháp lực chống đỡ, Viên Cương lại chậm chạp khó có thể đắc thủ.

Gã vốn muốn ra đòn nghiêm trọng với Hoa Mỹ Như nhưng chợt thấy Lữ Vô Song tới, bấm cổ tay của Hoa Mỹ Như rồi đột nhiên mò tới mặt của Hoa Mỹ Như, ngón tay móc lên. Hừ, gầm lên giận dữ, hai ngón tay cố hết sức đâm vào hai con mắt của Hoa Mỹ Như.

“A!

Hoa Mỹ Như hét thảm một tiếng, trong hốc mắt là máu tươi.

“Dừng tay!

Lữ Vô Song gầm lên nhanh chóng tới.

Viên Cương làm sao có thể dừng tay, gã căn bản không trông cậy vào việc có thể còn sống trở về, hoàn toàn là ôm tâm thái cùng chết.

Gã đã nhân lúc Hoa Mỹ Như bị đau buông lỏng phòng ngự, hai tay ghìm chặt cổ của Hoa Mỹ Như, dồn toàn lực xoay người vặn một cái.

Khực một tiếng, đầu của Hoa Mỹ Như chuyển thẳng về phía sau.

Một chưởng của Lữ Vô Song đánh vào người của Hoa Mỹ Như, pháp lực xuyên qua thân thể của Hoa Mỹ Như, bịch! Viên Cương như một ngôi sao chổi bay ra ngoài, đụng vào thạch bích xa bên ngoài mấy trượng làm đá vụn rơi lả tả, sau đó đập lên mặt đất, ói máu.

Tuyết bà bà lẳng lặng đứng đó quan sát, không ngờ lần đầu tới đã có thể chứng kiến chuyện giống như chó điên này!

Lữ Vô Song hạ xuống đất, chỉ thấy cơ thể Hoa Mỹ Như nằm ngửa trên đất nhưng khuôn mặt lại úp ở dưới đất, trong miệng đang tuôn từng ngụm máu tươi, tứ chi còn đang co quắp.

Dù sao cũng là đồ đệ mình! Lữ Vô Song nhanh chóng quỳ một chân trên đất, khẩn cấp thi pháp cứu chữa nhưng vô dụng, người bị thương đã phải chịu công kích trí mạng, pháp lực rót vào cơ thể của người bị thương cũng không thể vận chuyển được nữa. Hoa Mỹ Như kịch liệt giãy dụa, tứ chi đang dần co quắp, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, chỉ có máu tươi là vẫn đang chảy trên mặt đất.

Gương mặt Lữ Vô Song căng lên, hai tay quay đầu Hoa Mỹ Như lại, chỉ thấy hai mắt trên mặt đã biến thành hai lỗ máu, máu tươi đầy miệng, vô cùng thê thảm.

Ngẩng đầu lên tức giận nhìn về phía Viên Cương mới rơi xuống đất, phát hiện ra hai tên thủ vệ xông lên đang bị một người ngăn cản, chính là Tuyết bà bà.

Lữ Vô Song chậm rãi đứng lên:

“Lão yêu bà, bà muốn làm gì?

Phì phì! Sau khi chui ra từ đám đất đá, Viên Cương chậm rãi một lúc mới bò dậy, thở hổn hển, tóc tai bù xù, máu me cũng đầy mặt, thắt lưng dường như cũng không thể đứng thẳng, thân hình hơi lay động.

Giơ tay lên cầm lấy kim thép đang cắm trên cẳng tay, dùng sức rút ra, leng keng, rơi xuống đất.

Hai tay lại mò xuống bụng đang rướm máu, cầm lấy mẩu nhỏ kim thép còn thò ra ngoài ở bụng, dùng sức nhổ ra bên ngoài. Ưm, trong mũi đau khổ rên lên một tiếng, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Phát lực mạnh mẽ rút mấy cây kim thép còn lại, lại thuận tay ném xuống đất.

Người dường như đứng cũng không vững, chậm rãi lui lại tựa vào thạch bích kịch liệt thở hổn hển, nhìn thấy Hoa Mỹ Như đã ngã trên mặt đất, trên mặt là nụ cười dữ tợn.

Tuyết bà bà không để ý tới Lữ Vô Song, nhìn gã, hỏi:

“Ngươi chính là Viên Cương?

Viên Cương thở hổn hển nói:

“Phải thì thế nào? Ta đủ vốn rồi!

Hai tai của Tuyết bà bà khẽ động, thân hình cũng nhanh chóng lóe lên, một tay túm lấy cánh tay của Viên Cương, nhanh chóng dẫn người đổi vị trí.

Lữ Vô Song nhào lên nhưng thất bại, mặt nhìn Tuyết bà bà mới rơi xuống đất, chỉ vào Viên Cương, lạnh lùng nói:

“Lão yêu bà, ngươi muốn cướp người ở Vô Song Thánh Địa ta hay sao? Không sợ ta huyết tẩy Băng Tuyết Thánh Địa của ngươi ư?

Quải trượng trong tay Tuyết bà bà chỉ lên kim thép dầm dề máu trên mặt đất:

“Cướp người? Lão thái bà ta cũng không dám! Nhưng ngươi xem các người đang làm cái gì, nếu lão thái bà ta tới chậm một bước, người này sợ là cũng bị các người diệt khẩu rồi! Nếu lão thái bà ta đã gặp được, đương nhiên là phải giữ gìn lẽ phải.

Bà ta hiện tại hoài nghi bên này không phải muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra mà là muốn giết người diệt khẩu, chỉ là không ngờ tới lại xảy ra ngoài ý muốn, bà ta kịp tới đây, bằng không nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Lữ Vô Song lạnh lùng nói:

“Bỏ người xuống, ta cam đoan sẽ không giết hắn, tạm gác lại sau để mọi người cùng nhau xử trí.

“Chuyện này...

Tuyết bà bà nhìn thi thể trên đất cười hắc hắc, người đã chợt lóe lên, lôi Viên Cương lắc mình một cái ra khỏi động khẩu.

Lữ Vô Song giận tím mặt, nhanh chóng đuổi theo.

Dẫn người lóe lên trong con đường dẫn ra bên ngoài động, quải trượng của Tuyết bà bà liên tụng vung lên, hơi nước trong không khí kịch liệt tụ tới, hình thành từng lớp băng rất nặng ngăn cản ở phía sau thân thể bà ta.

Mau chóng đuổi tới, mấy dải lụa trong tay áo Lữ Vô Song bắ n ra như ánh sáng kịch liệt nuốt vào nhả ra, lớp băng phía trước trong nháy mắt đã bị phá từng tầng, tiếng ầm ầm không dứt, nơi nàng ta đi qua, những khối băng bay tán loạn đều hóa thành bột mịn.

Vừa ra khỏi sơn động, Tuyết bà bà kéo Viên Cương bay thẳng về phía chân trời.

Khối băng phong bế cửa động ầm ầm vỡ tan, Lữ Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, tay áo mở ra, bá một tiếng bắn về phía phía chân trời.

Người trên mặt đất của Vô Song Thánh Địa đều ngẩng đầu lên nhìn, sau đó tu sĩ ở trong động mới ra ngoài gào thét một trận.

Nhanh chóng, mấy chục con tọa kỵ phi cầm mỗi con chở năm người nhanh chóng bay lên không, đuổi theo hướng mà Lữ Vô Song truy sát.

Mang theo một người phi hành là trói buộc, mắt thấy phía sau Lữ Vô Song đuổi tới càng lúc càng gần, đang bay ngang bầu trời mênh mông, Tuyết bà bà đột nhiên ya một tiếng, quải trượng trong tay nghênh không loạn vũ.