Không phải gã không tin Hắc Mẫu Đơn, mà gã đang nghĩ, không biết mọi người quyết định như vậy có phải quá lỗ m ãng rồi không.
Đột nhiên có tiếng mở cửa. Lôi Tông Khang còn tưởng là mấy người Đoạn Hổ, quay sang, thấy người, sửng sốt.
Không chờ gã mở miệng, Hoàng Ân Bình đã đưa tay suỵt lại, duy trì một khoảng cách nhất định với gã, thể hiện mình không có ác ý, cũng thì thầm thanh minh: “Lôi Tông Khang, chúng ta không dại đến mức làm xằng làm bậy ở khách sạn Yêu Nguyệt.”
Lôi Tông Khang cực kỳ nghi ngờ: “Hoàng gia và Thôi gia đột nhiên quang lâm, không biết có điều gì chỉ giáo?”
Hoàng Ân Bình đáp: “Không có gì, chỉ là có vài chuyện muốn hỏi ngươi một chút thôi.”
Tuy đối phương đã bày ra thái độ không có gì ác ý, nhưng Lôi Tông Khang vẫn không dám tới gần, nghi ngờ nói:”Hoàng gia cứ nói, đừng ngại.”
“Nghe nói các ngươi đã tìm được người đề cử đảm bảo?”
Lôi Tông Khang cười gượng: “Việc này có chút hiểu lầm. Không phải như bên ngoài thấy đâu, hắn ta vẫn chưa đồng ý đề cử hay đảm bảo gì.”
“Người kia tên gì?”
Lôi Tông Khang không biết vì sao Hoàng Ân Bình quan tâm tới điều này, nhưng nói ra chắc cũng không sao, bèn đáp: “Hiên Viên Đạo!”
“Hiên Viên Đạo… Đạo…” Hoàng Ân Bình lẩm bẩm, cùng Thôi Viễn nhìn nhau, ánh mắt có vẻ thâm ý, lại tiếp tục hỏi: “Có biết hắn ta đến từ môn phái nào không?”
Lôi Tông Khang lắc đầu: “Không biết! Hoàng gia, không phải ta gạt ngài, nhưng hắn ta không tiết lộ tí thông tin gì về lai lịch của mình. Chúng ta cũng không biết rõ.”
Lại cùng Thôi Viễn nhìn nhau một cái, Hoàng Ân Bình chậm rãi đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh, chậm rãi thở dài: “Ta thấy mấy người các ngươi sống lâu quá phát chán rồi. Lại dám đối nghịch với Lưu Tiên tông chúng ta.”
Lôi Tông Khang kinh ngạc: “Hoàng gia, sao lại nói lời ấy? Có khi nào chúng ta dám không cung kính với Lưu Tiên tông các ngài? Chúng ta chưa từng đối nghịch mà.”
“Ngươi thực sự không biết lai lịch của người kia hay giả vờ không biết?”
Lôi Tông Khang cảm giác lời nói của đối phương có thâm ý, bèn đáp: “Thực sự không biết. Hoàng gia có gì chỉ giáo sao?”
“Người này không phải là Hiên Viên Đạo gì hết. Hiên Viên Đạo là tên giả, tên thật hắn ta là Ngưu Hữu Đạo, thân phận thực sự là kẻ bị Thượng Thanh Tông nước Yến từ bỏ, đã giết tôn tử của Đình Úy đại nhân nước Yến…” Hoàng Ân Bình kể hết mọi bất lợi của Ngưu Hữu Đạo ra, từ chuyện hắn ta giết Tống Diễn Thanh đến chuyện hắn ta giết đệ tử Lưu Tử Ngư của Lưu Tiên tông, lại tới chuyện giết Tống Long, vân vân. Nói xong, y hỏi ngược lại: “Các ngươi ở chung với hắn ta, không phải muốn đối nghịch với Lưu Tiên tông chúng ta thì là gì?”
Lôi Tông Khang nghe mà hãi hùng khiếp vía, chẳng trách gã cảm thấy Đạo gia kia có gì đó không bình thường. Nếu Hoàng gia nói là thật, thì coi như mình đối nghịch với Lưu Tiên tông thật rồi. Mà bọn họ làm sao chọc vào Lưu Tiên tông được. Gã vội hỏi: “Việc này thực sự chúng ta không biết. Thực ra chúng ta và hắn ta không có bất kỳ quan hệ gì…” Gã cường điệu kể lại chuyện đồng ý đi theo, cuối cùng khẳng định: “Hoàng gia yên tâm, ta sẽ lập tức nói chuyện với mấy người Hắc Mẫu Đơn, lập tức thoát ly quan hệ với hắn ta. Chúng ta tuyệt đối không dám đối nghịch với Lưu Tiên tông!”
Hoàng Ân Bình cười lạnh: “Cuốn vào chuyện này? Do các ngươi nói vào thì vào, nói lùi là lùi hả? Thực đúng là khi tuyệt vọng cái gì cũng chấp nhận thử. Các ngươi không thử nghĩ một chút xem, chuyện sứ thần nước Yến lớn bằng nào, nước Yến có thể buông tha cho hắn sao? Ngay cả Dung Bình Quận vương Thương Triều Tông cũng phải tìm cách đuổi hắn ta đi, các ngươi thì giỏi rồi, còn dám chạy tới tập hợp quanh hắn ta, không sợ chết thật à?”
Lôi Tông Khang toát mồ hôi lạnh: “Hoàng gia…”
Hoàng Ân Bình giơ tay chặn lại: “Ta đã tìm đến tận cửa đây, nếu có thể ngồi xuống cùng ngươi bàn luận việc này sẽ không liên lụy. Ngươi và ta không thù không oán, huống hồ ngươi cũng chỉ mới quen người ta, vẫn chưa làm gì, ta cũng không nhất thiết phải làm khó ngươi. Nhưng việc này không thể chỉ dừng lại ở ngươi nói đi là xong.”
Lôi Tông Khang vội vàng tiến tới chắp tay: “Hoàng gia, mong ngài chỉ điểm sai lầm.”
Hoàng Ân Bình lạnh nhạt đáp: “Ngươi cũng biết quy định ở Trích Tinh thành rồi đấy. Hắn ta là khách mời ở khách sạn Yêu Nguyệt này, chúng ta không tiện làm loạn. Chúng ta cũng không muốn đánh rắn động cỏ khiến người ta chú ý đến, hiểu chưa?”
Lôi Tông Khang hơi sửng sốt, chợt tỉnh ngộ hiểu rõ. Đây là họ đang muốn mình hỗ trợ theo dõi, nên mới gật đầu đồng ý: “Hoàng gia yên tâm, ta sẽ lập tức thông báo cho mấy người đồng bọn, ra sức vì Lưu Tiên tông, lấy công chuộc tội!”
Hoàng Ân Bình xua tay: “Hắc Mẫu Đơn sẽ không đồng ý chuyện này đâu. Cũng không biết hắn ta cho nàng ta ăn thứ thuốc mê gì nữa. Kẻ này rất xảo trá, chỉ cần xem hắn ta có thể trốn được uy hiếp của kẻ sát cũng biết rồi. Ta cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Việc này ngươi biết là được, tạm thời không nên để cho bọn Hắc Mẫu Đơn biết, càng nhiều người biết, càng dễ bị phát hiện. Ngươi yên tâm, không phải làm không công đâu, chuyện thành rồi ta sẽ dẫn tiến đảm bảo các ngươi với sư môn, còn có thể thành hay không phì phải xem vào vận may của ngươi.”
Lôi Tông Khang lặng lẽ gật đầu.
Gã cũng không quá hy vọng Hoàng Ân Bình sẽ dẫn tiến đảm bảo cho mình, có thì tốt, không thì cũng chẳng thể bắt ép được người ta, căn bản là gã cũng không coi trọng Ngưu Hữu Đạo, huống chi, dính dáng đến hắn ta còn có thể kéo họa sát thân đến cho mọi người.
Xem thái độ của mấy người Hắc Mẫu Đơn, gã cũng lo lắng đến hậu quả nếu báo cho mấy người đó. Không phải không có khả năng mấy người Hắc Mẫu Đơn sẽ vẫn u mê không chịu tỉnh, vạn nhất họ tiết lộ cho Ngưu Hữu Đạo, sợ là Lưu Tiên tông sẽ không bỏ qua.
Bây giờ, xem ra, biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là để cho mọi chuyện thành ván đã đóng thuyền rồi mới nói. Tuy khi ấy sẽ không dễ giải thích, nhưng mọi người cũng hiểu được là gã muốn tốt cho tất cả thôi. Gã đang làm vì mọi người, cùng lắm thì tức giận một chút là thôi.
Thấy gã đồng ý, Hoàng Ân Bình vui vẻ cười hỏi: “Vậy quyết định thế nhé.”
Lôi Tông Khang lại yên lặng gật gật đầu.
Thấy gã âm trầm, Hoàng Ân Bình bước tới trước mặt gã, nhấn mạnh từng chữ một: “Không phải chỉ có Lưu Tiên tông ta muốn thu thập hắn ta, còn có cả triều đình Đại Yến, ngươi tự cân nhắc xem các ngươi có thể ngăn sao? Ngưu Hữu Đạo chỉ là một con chó mất chủ, ăn bữa nay lo bữa mai, cũng chỉ có thể lừa gạt mấy tán tu các ngươi thôi. Đi theo hắn ta, hậu quả thế nào không cần ta nhiều lời. Ngươi tuyệt đối đừng có lừa ta!”
Lôi Tông Khang chắp tay thể hiện rõ thái độ: “Hoàng gia yên tâm, ta biết nên làm thế nào!”
“Được! Ta cũng không cần phải dạy ngươi làm thế nào để liên hệ với Lưu Tiên tông!” Hoàng Ân Bình vỗ vỗ vai gã rồi lập tức rời đi, không dám ở lại đây lâu, sợ có người nhìn thấy.
Trong phòng chỉ còn lại mình Lôi Tông Khang đang thở dài.
Đùng đùng đùng!
Tiếng va chạm nặng nề từ trong nhà truyền ra khiến cho mấy tên tùy tùng trong viện của Hải Như Nguyệt hơi sửng sốt.
Lập tức có người chạy đến đóng chặt cửa phòng lớn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa.
Trong phòng, Viên Cương chỉ mặc quần lót, toàn thân để trần. Trên xà nhà có treo một sợi dây thừng lơ lửng, đầu kia buộc một cây gỗ. Ngụy Đa đẩy cây gỗ va chạm mạnh mẽ vào cơ thể Viên Cương.
Đáng lẽ không cần phải khó khăn như thế, nhưng người của phủ Thứ sử sợ bọn họ chạy trốn nên hạ cấm chế lên Ngụy Đa. Ngụy Đa không thể sử dụng tu vi, nếu không, chỉ cần một cây côn gỗ gã cũng có thể giúp Viên Cương luyện công, cần gì phải phiền toái như thế.
Cửa vừa mở ra, hai người trong phòng cũng dừng lại nhìn ra.
Hải Như Nguyệt đứng trong sân cũng nhìn rõ tình cảnh bên trong, khá hoảng hốt.
Viên Cương kia vốn cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn nhìn cực kỳ khỏe mạnh, toàn thân như tạc bằng đá.
Vóc người này đủ để tạo nên xung kích thị giác không gì sánh được với một nữ nhân từng trải.