Đạo Quân

Chương 182: Sau Đó Hãy Cùng Ta




Bên này hắn ngồi nói mát.

Còn nơi góc tường, tiếng khóc truyền ra khiến người ta phải ớn lạnh.

Viên Phương giật giật khóe miệng, tiền trả ngươi rồi, chuyện cũng đồng ý giúp ngươi rồi, còn khóc như vậy nữa? Xem ra không giống mừng phát khóc, cũng không giống như bị ủy khuất mà khóc. Mừng phát khóc và tủi thân phát khóc cũng làm sao khóc tới đau thấu tim gan như vậy.

Viên Phương khó hiểu, bước lại gần Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đạo gia, nữ nhân này có bị bệnh không?”

“Không cần để ý tới nàng ta, đồ ăn nguội rồi, mau ăn đi.” Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở hắn ta không nên xen vào chuyện của người khác.

Viên Phương nhìn trái nhìn phải, ngồi xuống. Hai người chia đũa, bắt đầu ăn ăn uống uống.

Với Viên Phương, rượu và thức ăn ở đây không tệ lắm. Có điều, còn có người đang khóc bên cạnh nên thực tình hắn ta cảm thấy hơi lạ. Có ai vừa nghe khóc vừa ăn giống hắn không? Bình thường là vừa nghe nhạc vừa ăn chứ nhỉ?

Hai người mặc kệ Hắc Mẫu Đơn, chẳng nói nửa lời dễ nghe an ủi, cứ mặc cho nàng trốn ở góc tường mà khóc.

Nàng khóc lóc một hồi lâu, bao nhiêu xót xa tủi thân được phát ti3t, tiếng khóc yếu dần đi rồi tắt hẳn.

Hắc Mẫu Đơn ngồi ở góc tường, thi thoảng nức nở hai tiếng, lau nước mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên tức giận nhìn chằm chằm hai người đang tập trung ăn ăn uống uống ngút trời kia, trong lòng cũng thầm tự trách làm sao lại khóc trước mặt bọn họ chứ? Nhưng vừa nãy, chẳng hiểu sao, bản thân nàng cũng không khống chế được mình.

Bình tĩnh lại, Hắc Mẫu Đơn đi tới.

Hai người quay sang nhìn, Viên Phương hơi nhếch miệng, phát hiện Đạo gia nói không sai, nữ nhân đúng là làm từ nước thật, khóc ướt cả mảng quần áo lớn.

Hắc Mẫu Đơn lúng túng, nhưng chỉ thoáng một cái đã như người khác, hùng hồn đoan chính ngồi bên bàn, vỗ biên lai lên bàn, đẩy tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo: “Năng lực có hạn, không thể chi ra quá nhiều tiền, coi như chút tâm ý nho nhỏ, ngài đừng chê ít.”

Ngưu Hữu Đạo hơi nhếch mép, ánh mắt là lạ: “Ta dám nhận sao?”

Hắc Mẫu Đơn hiểu ý hắn ta. Ban đầu là nàng ta chủ động đưa ra, sau thấy chuyện không xong lập tức uy hiếp đòi về, giờ lại chủ động đưa lên, nên rất lúng túng, khó chịu giải thích: “Giờ là thật tâm.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, không muốn đẩy tới đấy lui nữa, hất cằm với Viên Phương.

Biên lai của Hắc Mẫu Đơn được đưa tới trước mặt Viên Phương.

Viên Phương không khách khí. Hắn ta rất hào hứng với tiền tài, vui cười hớn hở thu lại, phát hiện, đi một vòng, tiền vẫn quay về túi áo mình.

Hắc Mẫu Đơn lại chủ động chấp ấm rót rượu cho Ngưu Hữu Đạo. Dằn vặt một hồi, bị ngược đến chết đi sống lại, giờ nàng lại càng ung dung, không buồn không vui, chính mình cũng không biết đã bao năm rồi chưa từng được thả lỏng như thế này. Nàng biết không phải chỉ vì đối phương đã đồng ý giúp mình, dù bây giờ hắn trở mặt không chịu giúp mình nữa, nàng nghĩ mình cũng sẽ không tức giận, sẽ thản nhiên rời đi. Cảm giác này, chính nàng cũng không thể hiểu nổi.

Nói chung, bỗng nhiên nàng cảm thấy an lòng, cực kỳ an lòng. Người nam nhân này, tuy mới lúc nãy đã bắt nạt nàng nhưng nàng cũng cảm nhận được một cảm giác an toàn khó mà giải thích nổi từ hắn. Cảm giác này, nàng không thể nói được từ đâu đến, chỉ là, nàng cảm thấy dù hắn rất xấu, nhưng là xấu thật lòng, xấu khiến người ta yên lòng. Nhân cách hắn ta có một mị lực khiến cho nàng an lòng.

Nhiều năm như vậy, bao nhiêu bất an vẫn cứ như cái bóng đè nặng tâm can nàng đột nhiên tan thành mây khói.

Ngưu Hữu Đạo hơi dựa vào ghế, hỏi: “Ở đây chắc có không ít người muốn khai sơn lập phái đi, vì sao các ngươi không liên hợp lại cùng lập thành một môn phái cùng nhau kiếm tiền?”

Hắc Mẫu Đơn khẽ thở dài: “Chúng ta cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng người quá tạp sẽ có mầm họa rất lớn. Môn phái thành lập rồi, ai sẽ làm chưởng môn? Ai sẽ tính toán tiền? Không cùng chung chí hướng, không bao lâu sẽ xảy ra nội chiến. Nếu có ai gây sự bên ngoài, cả môn phái sẽ phải cùng chịu trách nhiệm. Không phải chưa từng có những chuyện như vậy, hơn nữa, còn xuất hiện nhiều lần, trong hệ phái không ai tin ai, không bao lâu sau sẽ phát sinh tranh đoạt lợi ích, tranh đoạt quyền lợi mà không từ thủ đoạn nào, tự giết lẫn nhau, căn bản không có cơ hội cạnh tranh với các môn phái khác đã dễ dàng bị tan rã rồi.”

Ngưu Hữu Đạo “À” lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.

Hắc Mẫu Đơn do dự hỏi: “Đạo gia, không biết ngài định tìm môn phái nào giúp chúng ta? Chúng ta sẽ chuẩn bị trước… huynh đệ bên ngoài còn đang đợi ta, ta cũng cần cho họ một câu trả lời chắc chắn.”

Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt nói: “Chuyện tìm môn phái nào để dẫn tiến và đảm bảo có quan trọng không?”

“…” Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, chẳng lẽ còn có thể không quan trọng sao?

Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng: “Phải nhìn xa ra rộng ra, đừng có chăm chăm nhìn vào một góc.”

Hắc Mẫu Đơn vẫn ngơ ngác không hiểu.

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Sau này cứ đi theo ta, chuyện gì cần sắp xếp ta sẽ an bài.”

Thấy nàng chần chừ, hắn bổ sung: “Có vấn đề gì sao?”

Hắc Mẫu Đơn hơi do dự, sau đó, dường như đã hạ quyết tâm, nàng gật đầu: “Được!”

Ngưu Hữu Đạo lại bưng chén lên lướt qua một cái: “Bên ngoài ngươi còn mấy huynh đệ? Là nam hay nữ?”

“Ba người, đều là nam.”

“Có tin được không?”

“Đạo gia yên tâm,tuyệt đối đáng tin. Bằng không cũng không thể đi cùng nhau nhiều năm như vậy.”

“Ngươi đừng nói với ta mấy câu vô dụng này. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có quản được họ không?”

Hắc Mẫu Đơn hơi do dự: “Không phải là quản, chỉ là lời ta nói vẫn có tác dụng.”

“Với một số người đặc biệt ta có thể dùng một vài phương pháp đặc biệt để tiếp cận, ví dụ như vừa nãy nói chuyện với ngươi. Nếu đông, ta không hơi đâu đi ứng phó từng người một. Nhiều người khó nói quy củ! Ngươi nghe có thể không tin, nhưng nếu có ai nghi ngờ thì lập tức đá ra ngoài cho ta. Đây vừa là muốn tốt cho ngươi, vừa là muốn tốt cho họ. Bằng không, tương lai có chuyện gì xảy ra đừng trách ta không khách khí. Đến lúc bọn họ không chịu được, ngươi cũng khó. Đau dài không bằng đau ngắn, không hợp thì lập tức giải tán. Hắc Mẫu Đơn, ta không đùa đâu!”

“Đạo gia, thực sự đều là người đáng tin, sẽ không có vấn đề gì đâu. Bằng không, ta chỉ là một nữ nhân làm sao đi cùng họ nhiều năm như vậy được. Ánh mắt ta cũng rất cao, không cho phép bất luận một hạt cát nào rơi vào.”

“Tốt lắm, nếu ngươi đã nói vậy thì ta tin ngươi! Có điều, ngươi nên chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Sau này ta không muốn nghe thấy chuyện quái gở gì đâu. Ngươi tự quản người của mình cho tốt.”

Hắc Mẫu Đơn phát hiện vị này suy nghĩ rất xa, lại càng có lòng tin hơn, gật đầu đáp: “Ta hiểu.”

“Đưa bốn tấm kim phiếu cho nàng. Bốn ngàn.” Ngưu Hữu Đạo chỉ Viên Phương.

Cả Hắc Mẫu Đơn và Viên Phương đều sửng sốt. Dù không tình nguyện nhưng Viên Phương vẫn làm theo, đẩy bốn tấm kim phiếu một ngàn kim tới trước mặt Hắc Mẫu Đơn.

“Đạo gia, đây là…?”

“Mỗi người một tấm, đừng có đứng cả bên ngoài như thế, gọi họ vào đây đi.” Ngưu Hữu Đạo phất tay cho nàng đi làm.

Với hắn, muốn mua chuộc lòng người, chỉ dựa vào cái mồm vẫn không đủ, cần phải bày thực lực ra. Tài lực cũng là thực lực, nên ra tay vẫn phải ra tay.

Hắc Mẫu Đơn lắc đầu: “Đạo gia, không cần đâu, tuy chúng ta không nhiều tiền nhưng vẫn có thể sinh hoạt mấy ngày.”

Ngưu Hữu Đạo không cho nàng từ chối: “Không có cái gì khong tiện. Bảo ngươi làm, ngươi cứ làm đi.”

Hắc Mẫu Đơn chỉ có thể cầm bốn tấm kim phiếu đứng dậy: “Được, vậy ta sẽ sắp xếp cho bọn họ vào ở.” Dứt lời, nàng xoay người bước nhanh đi.

Vừa mở cửa, tự nhiên nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhớ lại lúc nãy suýt nữa mình đã đồng ý với người ta mà thầm hoảng sợ. Nàng không muốn sau này cứ chột dạ vì việc này mãi, nên hốt hoảng xoay người lại, trêu: “Đạo gia, nếu ngài thực sự muốn ở cùng ta một đêm, hôm nay ta cũng không ngại, lát nữa ta sẽ tìm ngài nhé.”

Ngưu Hữu Đạo lườm nàng một cái: “Ta thích trắng, không có hứng thú với đen!”

Hắc Mẫu Đơn cười khúc khích, mở cửa đi ra.

Nàng vừa đi, Viên Phương bắt đầu lẩm bẩm: “Thu về một nghìn tám, bỏ ra bốn nghìn, thiệt hai nghìn hai. Đạo gia, giữ một nữ nhân như thế có ích lợi gì chứ? Ngài có chịu ngủ đâu.” Hiển nhiên hắn ta vẫn đang xót ruột.