“Lấy thân phận của Phiêu Miểu Các chấn nhiếp, cho bọn hắn mấy lá gan cũng không dám phản kháng, dưới tình huống không kinh động bất kỳ người nào lặng lẽ mang đi, sau đó bí mật khống chế lại, sau khi cạy miệng ra, để tránh tiết lộ phong thanh, có thể trực tiếp... Giết!”
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu.
“Được!
“Chờ đã!
Thiệu Bình Ba lại gọi hắn, vừa định phân phó cái gì, bỗng nhấc tay nhìn mật thư.
“Từ thời gian hồi âm đ ến xem, chưởng quỹ không ở Thánh cảnh, hẳn là cách chúng ta không xa.
Nói xong phân phó Thiệu Tam Tỉnh nói:
“Triệu tập hết thảy nhân thủ Hắc Thủy Đài ta có thể sử dụng tới gặp ta!
Thiệu Tam Tỉnh hồ nghi nói:
“Không đi gặp bệ hạ?
Thiệu Bình Ba nhìn trang giấy, đắt đầy sát cơ, lạnh lùng nói:
“Tình huống có biến, tạm thời không gặp, trước hết để cho bệ hạ thờ ơ lạnh nhạt đi. Một đám gian tặc trên triều, không cho bọn hắn chút màu sắc nhìn xem, thì thật coi ta là bùn nhão sao, vì chiến cuộc dễ dàng hành sự, bệ hạ cho ta quyền sinh sát nhất định, không dùng thì tiếc, để ta thay bệ hạ ra ngụm ác khí! Triệu tập nhân thủ, ta muốn tra án, tra gian tế thông đồng với ngoại quốc, nhanh đi!
“Vâng!
Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh, một đám hắc y nhân xuất hiện ở trong đình viện đứng trang nghiêm, Thiệu Bình Ba tóc mai điểm bạc, mặt không hề có cảm xúc, trên eo đeo bội kiếm, tay vịn bảo kiếm, nhanh chân đi ra, xuyên qua đám hắc y nhân.
Đám hắc y nhân lập tức đuổi tới, đi theo phía sau Thiệu Bình Ba.
Ra đại môn, Thiệu Bình Ba không có dùng xe ngựa, mà kéo một con bạch mã, xoay người lên ngựa, hai gót chân dùng sức đạp bụng ngựa, ngựa hí lên lao ra, vọt thẳng về phía trước, áo choàng phần phật bồng bềnh ở phía sau.
Một đám hắc y nhân rong ruổi đi theo, tiếng chân ầm ầm như sấm nổ chấn động kinh thành.
Thủ vệ cửa thành chặn lại, hắc y nhân lộ ra lệnh bài của Hắc Thủy Đài, thủ quân cấp tốc cho đi, Thiệu Bình Ba từ đông môn rong ruổi đi ra.
Đồng thời có hai nhân viên Hắc Thủy Đài nhận lệnh của Thiệu Bình Ba, thẳng đến nơi trú quân ở ngoại thành, trong phạm vi quyền hạn thuyên chuyển hơn trăm người, dẫn đầu chạy tới Nam Lăng Sơn, thẳng đến Hỏa Thần Miếu, bắt lấy toàn bộ nhân viên trong miếu, giải đến nhà giam do Hắc Thủy Đài khống chế, trực tiếp triển khai thẩm vấn.
Danh tự nhà giam của Hắc Thủy Đài đơn giản trực tiếp, Hắc Ngục! Trong Hắc Ngục, mấy chục thần thị (*người hầu hạ thần linh) bị bắt tới, từng cái từng cái ở dưới nghiêm hình gào kêu thảm thiết.
Thẩm vấn là ý tứ của Thiệu Bình Ba, tra danh sách quan to quý nhân trong vòng một năm đi tới Hỏa Thần Miếu dâng hương.
Mà bản thân Thiệu Bình Ba thì dẫn người lao thẳng tới một tiểu trấn ở ngoài mấy chục dặm, nhân mã nhảy vào tiểu trấn, trực tiếp bao vây một khách sạn.
Bộ khoái trong trấn tới quát tháo, hỏi chuyện gì xảy ra, lại là người nào.
Một lệnh bài Hắc Thủy Đài lộ ra, bộ khoái nơm nớp lo sợ lui qua một bên. Hắc Thủy Đài chính là cơ cấu bí mật trên tay hoàng quyền, vì chấp hành nhiệm vụ đặc thù, quốc gia giao cho đại quyền tiền trảm hậu tấu, không phải bọn hắn có thể trêu tới.
Thiệu Bình Ba ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa không có xuống, nhấc tay ra hiệu.
Thiệu Tam Tỉnh lập tức nhảy xuống ngựa, dẫn mọi người vọt vào khách sạn, rất nhanh bắt được một người trong khách sạn, nhấn quỳ gối ở trước ngựa của Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba lạnh lùng hỏi:
“Ngươi là người phương nào?
Người kia giống như người bán hàng rong, sợ đến run lẩy bẩy.
“Tiểu nhân... Tiểu nhân là Miếu Chủ Hỏa Thần Miếu ở Nam Lăng Sơn.
Thiệu Bình Ba:
“Tức là Miếu Chủ của Hỏa Thần Miếu ở kinh thành, vì sao lại ở đây, lại vì sao ăn mặc như thế?
“Tiểu nhân... Tiểu nhân...
Miếu Chủ hoảng hốt, hắn vốn bị người Phiêu Miểu Các tìm tới, đương nhiên hắn cũng không biết là người Phiêu Miểu Các, nhưng biết sự tình bị người thu mua ở trước mặt quý phi nương nương nói hươu nói vượn bại lộ, lo lắng sợ sệt, vì vậy chạy trốn, nào dám dễ dàng nói chân tướng lừa gạt Hoàng Quý Phi.
Nhưng không biết hắn sớm đã bị nhìn chằm chằm, bằng không Thiệu Bình Ba nào có thể trực tiếp tìm được hắn.
“Mang đi!
Thiệu Bình Ba nói xong, thúc ngựa rời đi.
Bắt được Miếu Chủ, mọi người lại ầm ầm rời đi, trực tiếp phản hồi kinh thành, có thể nói đến cũng vội vã, đi cũng vội vã.
Mọi người lại lần nữa từ đông môn nhảy vào kinh thành, thẳng đến Hắc Ngục của Hắc Thủy Đài.
Trước ngục có người nghe tin ra nghênh tiếp, Thiệu Bình Ba nhảy xuống hỏi:
“Thẩm vấn thế nào rồi?
Nhân viên Hắc Thủy Đài vẫn ở bên cạnh phụ trách phối hợp hắn hành động trả lời:
“Đều không phải xương cứng gì, ở dưới nghiêm hình, hỏi cái gì đáp cái đó, đều khai sạch, danh sách đại nhân muốn ở đây.
Hai tay dâng lên một phần danh sách.
Thiệu Bình Ba cầm danh sách nhìn, lông mày nhíu lại, áo choàng vung một cái, không nói hai lời, trực tiếp xông vào Hắc Ngục.
Miếu Chủ không cần phải nói, bị kéo vào đại lao.
Thư lại (*quan ghi chép) của Hắc Ngục chắp tay hành lễ, Thiệu Bình Ba không có thời gian để ý, vỗ danh sách vào trên bàn, trực tiếp mượn bút của thư lại dùng một lát, ở trên danh sách khoanh tròn một đống danh tự.
Sau đó cầm danh sách đi tới một bên, gọi Thiệu Tam Tỉnh qua, đưa danh sách tới.
“Những người bị khoanh tròn kia, ngươi và Hắc Thủy Đài phối hợp một chút, nhìn xem gia quyến nào có quan hệ tới Khí Vân Tông, có quan hệ tới Khí Vân Tông toàn bộ móc ra.
“Vâng!
Thiệu Tam Tỉnh cầm danh sách lập tức đi chấp hành.
Mà Thiệu Bình Ba thì thẳng đến nơi sâu xa của đại lao, tự mình thẩm vấn Miếu Chủ.
Miếu Chủ đã bị cột vào hình giá, y phục đã bị bới sạch sành sanh.
Người phụ trách lục soát lấy ra một đống kim phiếu, ngân phiếu đưa đến trước mặt Thiệu Bình Ba.
“Đại nhân, này đều là từ trên người hắn tìm ra được.
“Xem ra Hỏa Thần Miếu này có không ít mỡ.
Thiệu Bình Ba hừ lạnh một tiếng, đi tới trước hình giá, tay cầm chuôi kiếm, bá một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Miếu Chủ bị dọa sợ, hoảng sợ nói:
“Tha mạng, tha mạng, chỉ cần tha tiểu nhân một mạng, tiểu nhân khai hết! A...
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đau đến cả người run rẩy.
Một đạo hàn quang lóe lên, Thiệu Bình Ba tay lên kiếm xuống, một cánh tay bị chặt đứt tận gốc.
...
Trong cung, trong một lầu các, đợi đại thần nói chuyện lui ra, Thái Thúc Hùng hỏi một tiếng.
“Không phải Thiệu đại nhân đã trở về sao, còn chưa tiến cung?
Đào Lược nói:
“Đang muốn bẩm báo cho bệ hạ sự tình này, Thiệu đại nhân không có tiến cung, mà mang nhân viên Hắc Thủy Đài ra khỏi thành, còn thuyên chuyển trú quân ở ngoại thành, trú quân lao thẳng tới Hỏa Thần Miếu ở Nam Lăng Sơn, một đám thần thị ở Hỏa Thần Miếu bị bắt trở về Hắc Ngục thẩm vấn. Mà Thiệu đại nhân thì trực tiếp dẫn người lao về phía thôn trấn cách kinh thành ba mươi dặm, từ trong một khách sạn bắt được Miếu Chủ muốn chạy trốn. Vừa vặn nhận được tin tức, cũng đã mang về Hắc Ngục.
“Ồ!
Thái Thúc Hùng có chút ngoài ý muốn, ánh mắt lấp lóe nói:
“Vì sự tình của Lan quý phi sao?
Sự tình mẹ con Lan quý phi đi Hỏa Thần Miếu không gạt được bên này, chỉ là bên này không có tra cứu mà thôi.
Đào Lược cúi người.
“Hẳn vậy.
Thái Thúc Hùng than thở:
“Xem ra hắn vẫn không cam lòng, tra được lại có ý nghĩa gì, đại cục đã định, muốn dựa vào cái này cự tuyệt sao?
Đào Lược:
“Thiệu đại nhân tuân ý chỉ của bệ hạ, trù tính chiến sự ở tiền tuyến, trách nhiệm trọng đại, có đại quyền thuyên chuyển nhân viên Hắc Thủy Đài hành sự, không có ý chỉ của bệ hạ, lão nô cũng không tiện ngăn cản.
Thái Thúc Hùng:
“Hắn không truy cứu sự tình này sợ là không cam lòng, sự tình này cũng đích xác ủy khuất hắn, trước tiên để hắn nháo đi, nhìn chằm chằm một chút, đừng cho hắn huyên náo quá mức là được.
Đào Lược cung kính nói:
“Vâng!
...
Hắc Ngục, Thiệu Bình Ba lấy được khẩu cung mới nhất nhanh chân đi ra, trực tiếp xoay người lên ngựa, tiếng chân ầm ầm.
Ra nơi đây, mọi người lại thẳng đến phủ nha môn của Đại Hành Lệnh, Thiệu Bình Ba đến tung người xuống ngựa, leo lên bậc thang.
Thị vệ phủ nha môn ngăn cản, nhân viên Hắc Thủy Đài lập tức xông lên trước, lộ ra lệnh bài cảnh cáo, thị vệ hai mặt nhìn nhau, một người nói:
“Đợi ti chức thông bẩm!