Vì tìm vị này, bị tiểu nhị và chưởng quỹ làm nhục, bị vị này sai khiến kêu đến hét đi, là vì cái gì?
Mà bây giờ, cơ hội đặt ngay trước mắt, chỉ cần ngủ một đêm với người ta thôi. Chỉ một đêm thôi. Là có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của mọi người.
Chỉ ngủ một đêm thôi! Bản thân mình cũng đâu phải hoàng hoa khuê nữ gì, ngủ một đêm có đáng là bao?
Thậm chí, nàng còn thầm nhủ, tự khuyên chính mình, không phải vì mình, mà là vì các huynh đệ, đồng ý hắn đi!
Đối mặt với điều kiện một đêm, cánh tay Hắc Mẫu Đơn như nặng vạn cân, chậm chạp mãi không thể chạm vào cánh cửa.
Viên Phương cũng nhìn ra được nàng ta sẽ đồng ý. Hắn ta vui vẻ cười cười nháy mắt với Ngưu Hữu Đạo.
Hắn ta thầm thở dài, Đạo gia đen tối thật, vừa muốn tiền của người ta, còn muốn luôn cả người. Nữ nhân này chủ động xông vào cửa coi như tự tìm xui xẻo rồi.
Chậm chạp mãi không mở cửa, Ngưu Hữu Đạo biết Hắc Mẫu Đơn đã động tâm, chậm rãi nhìn bóng lưng nàng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục đầu độc: “Trong lòng ngươi nên rõ ràng, nếu ngươi tìm người khác, dù có chủ động nhắc tới chuyện này, đừng nói là một đêm, dù là một năm, người ta cũng sẽ không đồng ý, vì nguy hiểm và cái giá quá lớn.”
“Hắc Mẫu Đơn, qua thôn này có thể không có nhà nào nữa đâu. Bỏ qua cơ hội này, ngươi có thể bỏ qua cả đời đấy, sau đó, có hối hận cũng vô dụng, hối hận cũng sẽ không lại có thêm cơ hội như vậy đâu. Bỏ qua lần này, ngẫm lại tình cảnh sau này của mình đi, ngươi đồng ý tiếp tục quay lại cuộc sống những ngày tháng trước kia cả đời sao?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý theo ta một đêm, phí dụng mười ngàn kim tệ kia cũng không cần lo lắng, ta cho ngươi! Trong thời loạn lạc này, mười viên kim tệ có thể mua được một nữ nhân không tệ rồi, mà ta đổi cả mười vạn kim tệ cùng với nguy hiểm chỉ để ngươi theo ta một đêm thôi đó.”
“Một đêm! Chỉ một đêm! Ta sẽ không nói cái chuyện bôi nhọ danh tiếng của mình ra ngoài với ai, ngươi cũng không nói với ai, sẽ chẳng ai biết.”
Hắc Mẫu Đơn đấu tranh một lúc mới có phản ứng, nàng giơ tay lên, ngón tay hơn run rẩy, cuối cùng chậm rãi duỗi ra cầm vào tay nắm cửa, bi phẫn nói: “Tên khốn kiếp kia đuổi ta, ta mắng y trèo cao, mắng y không biết xấu hổ! Ta biết mình không phải dạng người tốt lành gì, nhưng ta không muốn làm người ai cũng có thể xem thường!”
Nàng mở cửa thật mạnh, bước nhanh ra ngoài.
Chợt gió táp mát lạnh, Hắc Mẫu Đơn đưa tay lau gò má lạnh lẽo của mình, chợt phát hiện ra không hiểu vì sao lệ đã ướt đẫm.
Lau qua nước mắt nhưng lau mãi không hết, nàng cũng không hiểu, xưa nay mình vẫn kiên cường, bao năm rồi không khóc, đã quên đi cảm giác khóc rồi, sao tự nhiên giờ lại rơi nước mắt?
Nàng hơi hoảng loạn, nhanh chóng xoay người nhìn quanh, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, chợt cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa, quên mất phòng mình ở đâu.
Nàng không muốn để người khác nhìn thấy mình thế này, chỉ muốn tìm một gian phòng nào đó mà trốn.
Trong phòng, Viên Phương vẫn còn ngạc nhiên. Cô nàng lại từ chối sao? Xem dáng vẻ lúc trước còn tưởng nàng ta đồng ý rồi cơ.
Ánh mắt lạnh lùng của Ngưu Hữu Đạo nhạt dần, nhếch miệng thành một vệt ý cười.
Chỉ một đêm có thể xoay chuyển vận mệnh cả đời. Hắn ta có thể hiểu được Hắc Mẫu Đơn phải đấu tranh thế nào. Hắn ta có thể hiểu được, một phụ nữ ở trong tình cảnh như vậy, còn có thể từ chối mê hoặc như thế phải gian nan khó khăn cỡ nào!
Hắn nhấc tay với Viên Phương, chỉ ra ngoài cửa: “Đi, tìm nàng về đây.”
“…” Viên Phương không nói được gì, dở khóc dở cười: “Đạo gia, gọi về có ích gì chứ, nàng không đồng ý đâu.”
Hắn ta nghĩ bụng, ngươi làm cái chuyện không biết xấu hổ này kệ ngươi, kéo ta dính vào làm gì. Người xuất gia làm sao có thể làm việc này.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nói với nàng, xóa hết các điều kiện đó, gọi nàng về. Nhìn cái gì? Bảo ngươi đi thì đi nhanh đi. Không tìm được người, ngươi cũng đừng quay lại.”
Mắc mớ gì đến ta? Viên Phương rất bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vàng bước nhanh đi.
Không bao lâu sau, Viên Phương quay lại, Hắc Mẫu Đơn cũng tiến vào, nhưng lần này là cúi đầu, không còn vẻ tự tin hăng hái chuẩn bị đàm phán như lúc đầu nữa.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chén rượu trống không trước mặt, lạnh nhạt nói: “Rót rượu!”
Hắc Mẫu Đơn cắn môi đi tới trước bàn, cầm ấm rót rượu. Rót đầy rồi, nàng để bầu rượu xuống, chợt phát hiện Ngưu Hữu Đạo như cười như không nhìn mình chằm chằm.
Nàng hơi bối rối quay đầu đi.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Hai mắt làm sao mà vừa hồng vừa sưng thế kia? Khóc à?”
Hắc Mẫu Đơn lập tức hung hăng ngẩng đầu lên hỏi: “Nói đi, đổi điều kiện gì?”
“Ngươi cũng biết điều kiện của ta rồi, một đêm là cái giá cuối cùng, ta cho ngươi cơ hội cuối để cân nhắc!”
Viên Phương trợn tròn mắt, còn không hết hi vọng sao? Hắn thích nàng đến thế cơ à?
Hắc Mẫu Đơn vừa giận dữ vừa xấu hổ, rõ ràng là hắn đang đùa cợt mình mà. Nàng chỉ vào mặt hắn, hận ý không chết không thôi, lạnh lùng gằn: “Hiên Viên Đạo, món nợ này, ta nhớ rồi!” Dứt lời, nàng xoay người đí ra.
“Đứng lại!” Ngưu Hữu Đạo vội gọi, nhẹ nhàng ném lại một câu: “Đùa một chút cũng không hiểu à? Ngươi quá nghiêm túc đi! Quay lại, nói chuyện chính!”
Hắc Mẫu Đơn dừng bước, th ở dốc, ngực phập phồng gấp gáp. Nãy giờ nàng bị ngược đến chết đi sống lại, sắp phát điên rồi.
Nàng không quay người, chỉ quay đầu lại nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, nói với Viên Phương: “Không phải tiền của ngươi, ngươi nhét vào túi mà không ngại sao? Trả tấm biên lai kia cho người ta đi.”
“A!” Viên Phương há hôc mồm. Cái gì thế này?
Hắc Mẫu Đơn cũng có vẻ ngờ vực, chậm rãi xoay người.
Ngưu Hữu Đạo nhắc: “Bảo ngươi trả tấm biên lai vừa rồi cho người ta, ngươi không nghe thấy sao?”
“Ồ!” Viên Phương không tình nguyện moi tấm biên lai ra, đi tới bên cạnh Hắc Mẫu Đơn, bất đắc dĩ nói: “Này, cầm!”
Hắc Mẫu Đơn chậm rãi nhận tấm biên lai, nhìn lại, không sai, đúng là tấm vừa nãy.
Nàng cũng mơ hồ, nhìn Ngưu Hữu Đạo chẳng hiểu gì. Là hắn không cần tiền cũng không đồng ý giúp sao?
Nếu vậy, nàng cũng không cho là tệ, chí ít cũng cứu vãn được tổn thất về tiền tài.
Ngưu Hữu Đạo ngồi đó, cười nói: “Ngươi vội vội vàng vàng trả tiền cho ta làm gì? Ta có bảo ngươi sao? Ta cũng không đến mức không thể ở lại nơi này, cần ngươi trả tiền sao?”
Hắc Mẫu Đơn có cảm giác muốn chửi hắn. Lúc trước, rõ ràng ngươi có ý đó, giờ lật lọng, nói gì cũng là ngươi đúng.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục cười dài, nói: “Thứ có thể dùng tiền để mua ta không quan tâm. Nếu ngươi thực sự đồng ý theo ta, ta cũng sẽ không cho ngươi ngủ cùng đâu, cũng sẽ không làm gì giúp ngươi, ngươi cũng đừng hòng lấy lại một ngàn tám trăm viên kim tệ này. Kết quả, ngươi lại từ chối, vì thế, tiền ta cũng không cần, hơn nữa còn giúp ngươi được việc. Sau này, ngươi không cần phải đi cầu ai vì chút chuyện này nữa. Ngươi có thể nói với các huynh đệ của mình, từ nay về sau, bắt đầu lại từ đầu!”
Hắc Mẫu Đơn đứng sững như trời trồng, rõ ràng… vừa nãy đối phương lừa nàng.
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt với nàng: “Khóc đã chưa?”
Một câu nói, một ánh mắt, bắn trúng góc mềm yếu nhất trong trái tim nàng, tất cả cảm xúc vừa nãy cố nhịn xuống đột nhiên lại xông lên, nước mắt lại trào ra không dứt. Nàng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, nghẹn ngào mắng: “Ngươi là kẻ vô liêm sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo thờ ơ nhún vai: “Cảm tạ ngươi khích lệ! Nhớ cất biên lai cẩn thận, trả cho ngươi đó, vì chút tiền lẻ đó khóc đáng sao?”
Hắc Mẫu Đơn nhìn biên lai trên tay, nhớ lại chuyện vừa rồi, lại không khống chế được cảm xúc, che miệng, chậm rãi lùi lại, dựa vào góc tường, chậm chậm ngồi xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối khóc nghẹn ngào. Nàng không thể nhịn được, càng cố nhịn càng khóc lớn hơn, cuối cùng, òa lên khóc lớn, khóc đến tan nát cõi lòng, khóc đến đau thấu tim gan.
Ngưu Hữu Đạo bưng chén rượu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Ài! Quả nhiên nữ nhân làm bằng nước mà. Động một chút là khóc sướt mướt, thật không chịu nổi!”